Tôi không biết ý nghĩa của chữ “Mị” trên viên đá rốt cuộc đại biểu cho ý nghĩa gì. Chỉ là thời điểm nhìn thấy, tầm nhìn đột nhiên trở nên có chút mơ hồ, hình như bị một tầng chất lỏng làm mê hoặc.
Không hiểu sao lại có loại cảm giác xúc động muốn khóc, làm cho cổ họng tôi cảm thấy nghẹn ngào, ngay cả hô hấp cũng không mấy thông thuận.
Sợi chỉ đỏ xuất hiện trên cổ tay của tôi có từ khi nào?
Dường như nó xuất hiện không có chút căn cứ nào, sự tồn tại của nó dường như ảnh hưởng đến cảm xúc ở sâu thẳm trong linh hồn của tôi Loại cảm giác xúc động này không thể diễn tả thành lời, chỉ cảm thấy nó có sự hấp dẫn vô tận với tôi.
Đưa tay muốn chạm đến viên đá màu hổ phách kia, lại đụng phải ánh mắt suy nghĩ sâu xa của Thần Tuấn, miệng anh ta khẽ giương lên: “Đây chính là sợi chỉ đỏ khế ước minh hôn của cô, chỉ cần lấy kéo cắt đứt, có thể hủy đi mối liên kết giữa cô và con quỷ kia.”
Tống Tâm cũng ngừng hô hấp, nhìn chằm chằm vào sợi chỉ đỏ trên cổ tay tôi: “Tô Mộng, cậu… Cậu thật sự minh hôn với quỷ, khế ước minh hôn này là sự thật. Tớ từng nghe ông nội tớ nói qua, cậu có một người chồng quỷ, sẽ không thể gả cho Giản Dương. Khó trách… Khó trách trước khi kết hôn lại mang thai quỷ… Là anh ta tức giận!”
Người cô ấy nói chính là ba của đứa bé, Lăng Vũ Dương hay sao?
“Tớ… Khế ước minh hôn của tớ, tớ đã từng minh hôn, tại sao chính tớ lại không biết?” Tôi buột miệng thốt ra, trái tim trong lồng ngực đột nhiên co rút lại.
Tôi đã mất trí nhớ của bảy năm trước, có lẽ khế ước này được ký kết trong bảy năm tôi mất đi ký ức đó. Nhưng khi đó chẳng qua tôi chỉ là một đứa trẻ, vậy mà sẽ dễ dàng có hôn ước minh hôn với quỷ sao.
Nhưng nếu là sự thật, vậy cái sợi chỉ đỏ khế ước này là của tôi với người nào?
Con quỷ có khế ước với tôi, chính là cương thi Lăng Vũ Dương ngàn năm đang dây dưa vớI tôi sao? Nhưng mà trên viên đá hổ phách, lại viết chữ “Mị”, vậy rốt cuộc chữ “Mị” này là có ý nghĩa gì?
Trong đầu tôi hiện lên vô số đáp án, khiến cho tôi rơi vào suy nghĩ miên man, thẳng cho đến khi Thần Tuấn nhét vào tay tôi một cái kéo màu đen: “Hỏi nhiều như vậy làm gì, hiện giờ chỉ còn một cách duy nhất này có