"Lăng Vũ Dương, là anh sao?" Bắp thịt cả người tôi cũng cứng lại, khẩn trương hỏi.
Lăng Vũ Dương rốt cuộc cũng xuất hiện, tại sao đang yên đang lành anh ấy lại dọa tôi? Nhưng mà trong nháy mắt tôi lại cảm thấy không đúng, có lẽ tôi cũng không quen vòng ôm của Lăng Vũ Dương, nhưng mà trực giác nói cho tôi biết, người đang ôm tôi từ phía sau không phải Lăng Vũ Dương.
Mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, không khí lạnh mang mùi thối rữa làm cho hơi thở của người †a muốn đóng thành băng vụn.
"Cục cưng, là anh, bây giờ chúng ta vào động phòng" Người đàn ông sau lưng kia chợt bắt lấy ngực tôi, giọng nói hung ác pha thêm vẻ không đàng hoàng, kinh khủng giống như một con rắn độc khè lưỡi.
Anh ta tuyệt đối không phải Lăng Vũ Dương! Mặc dù trong lòng tôi sợ hãi, da đầu tê dại, nhưng vận dụng hết sức lực từ lúc sinh ra đến giờ để giấy giụa, hét lớn: "Anh...
anh không phải anh ấy...
Anh không phải Lăng Vũ Dương, mau buông tôi ra.
Đây...
Rốt cuộc là nơi nào?" Hiện lên trong đầu tôi đều là hình ảnh trước khi tôi ngủ mê, Giản Dương đã cắt đứt khế ước minh hôn giữa hai chúng tôi, tôi bị bị thương nặng.
T¡ Mã Thanh nói tôi không thể cứu được, Lăng Vũ Dương lại nói phải dùng tính mạng cứu tôi.
Sau khi tôi nhớ lại, tôi phát hiện chân tướng sự thật càng nghĩ càng đáng sợ.
Lăng Vũ Dương không có ở đây, cho nên mới có người giả mạo anh sao? Trong lòng tôi dâng lên một cổ bi phẫn và thù hận, tôi liều mạng giấy giụa, chất lỏng trong mắt cũng không kiềm lại được mà rơi xuống.
Nỗi bi thương mãnh liệt làm cho bụng tôi quặn đau, tôi cảm giác đứa bé của tôi giống như cũng sắp rời khỏi cuộc đời tôi rôi.
Cảm giác tuyệt vọng bao phủ thế giới của tôi.
Tôi nhắm hai mắt lại, có lẽ là không muốn tốn sức vùng vẫy nữa, để mặc người phụ nữ này ra tay với tôi.
Đột nhiên, cái ôm thật chặt sau lưng tôi nới lỏng ra