Porland đến thăm mở
ra tần số bước chân lui tới trong phòng bệnh. Sáng ngày kế người tới
thăm tôi giống như đang cưỡi ngựa xem hoa hết đợt này đến đợt khác, có
vài người trước kia tôi căn bản chưa từng thấy, cũng không có ấn tượng,
những người này bị Cố Diễn Chi ngăn ở ngoài phòng bệnh. Còn có vài
người, ví dụ như Giang Yến Nam, lúc bước vào phòng bệnh vẻ mặt không có
gì khác so với thường ngày, dáng vẻ bình thản ung dung, giọng nói nhẹ
nhàng không gợn sóng: "Aiz, tôi nghe nói anh mời tới được cả bác sĩ
Vương ở thành phố A. Bản lĩnh của nhà họ Cố càng lúc càng lớn ha."
Cố Diễn Chi đang đút tôi ăn quả táo, mí mắt không nâng nói: "Anh ngay cả
giỏ trái cây cũng không mang, cứ như vậy đi vào cũng được?"
"Vật
kia sẽ làm hỏng dáng vẻ cao lớn anh tuấn và phong độ của tôi." Giang Yến Nam nhẹ nhàng nói xong, quay đầu nhìn về phía tôi, cười nói,"Hôm nay có vẻ tâm tình Đỗ Oản rất tốt."
Tôi nói: "Mỗi ngày tâm tình tôi đều tốt vô cùng."
"Vậy thì tốt. Bị bệnh gì tâm tình đều phải giữ vững mới được, điều này so
với ăn bao nhiêu thuốc cũng có tác dụng hơn. Hơn nữa cô xem bên cạnh cô
còn có một tên họ Cố. Mặc dù anh ta chỉ là chồng trước của cô, hiện giờ
hai người cũng không có quan hệ gì, nhưng nếu trong lúc cô khổ sở cứ cắn hai cái lên bả vai anh ta, tôi cảm thấy trong lòng anh ta cũng sẽ rất
vui, cô nói có đúng không?"
Cố Diễn Chi bình tĩnh nói: "Nói cứ như anh không phải cũng đã từng ly hôn vậy."
Giang Yến Nam nói: "Nhưng bây giờ tôi đã kết hôn lại một lần nữa rồi. Anh có thấy vui không?"
Cố Diễn Chi nói đến: "Tôi thật sự cảm thấy mặc niệm thay phu nhân của ngài."
Tôi: ". . . . . ."
Khoảng mười một giờ Lý Tương Nam đến, tôi đang chơi cờ nhảy với Cố Diễn Chi. Ở trong mắt người khác, đại khái tư thế của hai chúng tôi giờ phút này
khá là kỳ lạ: tôi đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, hai con mắt hết sức
chăm chú nhìn vào những quân cờ phía trên đó, Cố Diễn Chi thì tay phải
cầm quyển sách, vừa lật sách vừa không chút để ý chờ tôi ra quân cờ,
thường thường đều là lật ba trang sách xong thì nhìn lại, vừa đúng lúc
tới lượt anh đánh cờ. Tôi đã quen với chỉ số thông minh cao ngất của
anh, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lý Tương Nam ngược lại bị dọa cho giật mình: "Này, sao anh có thể coi rẻ chỉ số thông minh của người khác như vậy chứ?"
Trong tay anh ta cầm hai giỏ trái cây, chiều dài
không sai biệt lắm so với chiều rộng. Cố Diễn Chi quay đầu lại liếc mắt
nhìn, hiển nhiên cũng chú ý tới hiện tượng này, lạnh nhạt nói: "Anh xách tới cả phần của Giang Yến Nam?"
Tôi nhịn không được bật cười một tiếng. Cố Diễn Chi đặt sách qua một bên, xoay người rời phòng. Lý Tương Nam để giỏ trái cây xuống, quay đầu lại liếc mắt nhìn, lại quay trở
lại, muốn nói lại thôi nói: "Hôm nay anh ta sao lại dễ nói chuyện như
vậy?"
Tôi do dự một chút, vẫn là nói thật: "Lời ngầm của anh ấy
có lẽ là, đây là nhìn ở việc em làm phiền anh lâu như vậy, miễn cưỡng để cho anh gặp một lần cuối."
". . . . . ." Lý Tương Nam nhìn tôi
một lát, mở miệng, "Em chưa cho anh thêm phiền toái. Anh chỉ là muốn để
em trải qua thật tốt. Mặc kệ có sự tham dự của anh hay không, chỉ cần em có thể trải qua bình an hạnh phúc, thì chính là kết quả tốt nhất rồi."
Lúc anh ta nói lời này, giọng nói thật bình tĩnh. Tôi vốn là nghĩ nếu anh
ta nói ra lời nói kích động gì đó, tôi liền dùng cười lạnh toàn bộ chắn
trở về. Nhưng anh ta cứ như vậy, khiến cho tất cả những lời tôi đã chuẩn bị đều không thể nói ra miệng, há miệng, một hồi lâu nói không ra lời.
Nghe thấy anh ta còn nói: "Hai ngày trước lúc em còn hôn mê chưa tỉnh,
Cố Diễn Chi để cho cấp dưới ký với nhà họ Lý một bản hợp đồng, giá trị
hợp đồng không nhỏ, đối với nhà của anh mà nói là rất có lợi. Anh hiểu
rõ anh ta làm như vậy là có ý gì. Cho nên từ lúc đó về sau em cũng không cần cảm thấy thiếu nợ gì cả."
Tôi nói: "Anh không cần phải cố ý nói xa cách như vậy. Em hiểu rõ bản thân anh là hạng người gì."
Nửa khóe môi anh ta nhếch lên, nở nụ cười. Cách một lát, chậm chậm mở
miệng: "Lần này anh đến, thật ra là muốn nói với em, lần này quả thật có lẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt đó, Đỗ Oản. Tuần sau anh bị nhà
nước cử đi nước Anh, phải ở đó năm năm học xong tiến sĩ mới trở về. Có
lẽ là sẽ không trở về nữa. Chuyện này là đã sớm bàn xong, vốn là cảm
thấy không muốn đi, bây giờ suy nghĩ lại, dù sao trừ học tập, dường như
cũng không có chuyện gì khác có thể làm. Vậy thì vẫn là đi thì tốt hơn."
Sau một lúc lâu, tôi nói: "Tốt vô cùng. Anh nên như vậy."
Anh ta “ừ” một tiếng, rũ lông mi không hề nói chuyện nữa. Anh ta đan hai
tay im lặng một lúc lâu, sau đó đứng lên chào tạm biệt. Lý Tương Nam đi
vài bước, lại dừng lại, xoay người, nói với tôi rất nghiêm túc: "Đỗ Oản, mọi người đều nói em rất kiên cường, lúc em ở trước mặt anh đúng là
cũng rất kiên cường, nhưng anh cảm thấy sự thật cũng không phải là như
vậy. Em gặp phải chuyện như bệnh ung thư, không thể nào không sợ, chỉ là em cảm thấy trừ Cố Diễn Chi có thể chia sẻ cảm xúc buồn vui với em,
những người khác không có tư cách như vậy, phải hay không? Em thật ra là một cô gái rất kiêu ngạo."
Tôi lại một lần nữa bị anh nói đến á
khẩu không trả lời được. Lý Tương Nam cũng không quay đầu lại đi tới
cửa, đột nhiên lại dừng lại, xoay người, hơi có vẻ nghiến răng mở miệng: "Aiz, anh không thể không nói, Cố Diễn Chi trừ gương mặt và dáng dấp
ra, những điểm khác thật sự là vô dụng đáng ghét."
". . . . . ."
Sáng ngày thứ hai tôi làm xạ trị. Từ đó về sau bắt đầu cuộc sống ngựa không
ngừng vó tiếp nhận các loại trị liệu. Hóa trị, xạ trị, cùng với liệu
pháp miễn dịch sinh học mới phát minh. Càng không ngừng bị chuyên gia
thảo luận bệnh tình, rút máu, chiếu xạ, cùng với uống một lượng lớn
thuốc, hoàn cảnh như vậy có chút gian nan, nhưng mà vẫn chịu đựng trải
qua hơn nửa tháng. Nửa tháng sau bệnh tình chưa từng xuất hiện quá
chuyển biến tốt đẹp, nhưng may mắn chính là, đồng thời cũng không xuất
hiện dấu hiệu nặng hơn.
Đến trình độ này, thì không thể tham
nhiều hơn, đối với kết quả như thế tôi đã cảm thấy hài lòng. Cố Diễn Chi
vẫn bình tĩnh như bình thường, tôi không biết ở nơi tôi không nhìn thấy anh đã hao phí bao nhiêu tâm lực, anh sẽ không chủ động nói cho tôi
biết những chuyện sau lưng này. Tôi chỉ biết những ngày này giấc ngủ của anh còn ít hơn nhiều so với tôi đây, hơn nữa có thể rõ ràng nhìn thấy
anh hao gầy xuống.
Cuối cùng tôi vào buổi tối một ngày, rõ ràng nhắc tới đề tài cái chết với Cố Diễn Chi.
Đây là chuyện những ngày qua chúng tôi vẫn một mực cố gắng tránh đi. Cẩn
thận từng li từng tí, làm bộ như ung thư xương thời kỳ bốn chỉ là bệnh
chứng nhẹ, chẳng qua là quá trình ở giữa có hơi giằng co, quay đầu lại
nhất định sẽ tốt. Giống như là kỳ tích so với tử vong càng dễ xảy ra
hơn. Nhưng ai cũng biết, sự thật không có dễ dàng như vậy.
Tôi
suy nghĩ thật lâu, kể cả lúc đang xạ trị cũng nghĩ, phải thế nào để nói
vấn đề này ra khỏi miệng, mới có thể quá gây sốc. Vậy mà bản thân vấn đề này giống như dao nhọn, dù che giấu như thế nào đi nữa, cũng không thể
ngăn trở nó chọc thẳng vào lòng người trong: "Cố Diễn Chi, nếu, em chỉ
nói là nếu, hơn một tháng sau em thật sự chết, anh sẽ làm như thế nào?"
Động tác nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay tôi của anh hơi cương cứng lại, một lát
sau, mới nhỏ giọng mở miệng: "Không có “nếu” chuyện này."
"Nhưng
anh biết rõ, em nói cũng không phải nếu. Kỳ tích và tử vong, vấn đề xác
suất lớn nhỏ đơn giản như vậy, sẽ không có chuyện không rõ ràng lắm.
Chúng ta luôn luôn phải đối mặt sự thật." Tôi dừng một chút, cố gắng
khiến giọng nói trở nên nhẹ nhõm, "Thật ra thì, thời gian có thể khép
lại tất cả. Có thể bây giờ anh cảm thấy rất đau đớn, nhưng cứ như vậy từ từ trải qua, đến rất nhiều năm sau, anh sẽ cảm thấy, những chuyện cũ
này cũng không có gì. Anh có thể sống rất tốt. Em hi vọng anh có thể như vậy."
Thắt lưng bỗng dưng căng thẳng, sức lực của anh rất lớn,
giọng nói nặng nề: "Nhưng anh làm như vậy không được, Oản Oản. Anh đã
nói với em, nếu xảy ra tang lễ, anh sẽ cùng với em. Anh cũng đã nói với
em, mặc kệ tới khi nào, anh nhất định không thể để cho em chịu thua
thiệt. Anh không thể nào để cho em một mình."
"Nhưng em hi vọng
anh có thể sống tiếp. Trước đó em làm nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ là
vì để cho anh đừng làm như vậy thôi. Em có thể một mình, không có vấn
đề." Giọng nói của tôi có chút không ổn, cảm xúc cố gắng che giấu càng
ngày càng ngăn không được, "Em vẫn có nguyện vọng chính là hi vọng anh
có thể cố gắng hết sức sống trên đời này lâu một chút, anh có thể suy
nghĩ thử xem, làm sao em có thể muốn để anh đi cùng với em đây?"
Anh có một lát không nói mội lời. Tôi ngưỡng mặt lên nhìn anh, trong ánh
mắt tràn đầy khẩn cầu. Gấp gáp muốn nghe thấy một câu cam kết của anh.
Lại qua một lát, nghe thấy anh nhỏ giọng nói: "Nếu không thể như vậy,
vậy thì cùng sống tiếp thật tốt với anh."
Lời này của anh nói
được thật sự bá đạo. Tôi gấp đến độ có chút muốn khóc: "Nhưng sao em có
thể quản được chuyện của Tử Thần, anh như vậy thật. . . . . ."
Lời còn chưa dứt đôi môi đã bị che lại. Xúc cảm mềm mại, nhẹ nhàng trằn
trọc trong miệng, cảm giác triền miên lâu dài. Không biết cách bao lâu
mới hơi được buông ra. Tôi nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Cố Diễn
Chi, hơn nữa rất chắc chắn: "Không có nhưng nhị gì hết. Oản Oản, em
không phải thuộc về Tử Thần, em chỉ có thể thuộc về anh. Chỉ đơn giản
như vậy."
Sau hôm ấy, chúng tôi không nhắc lại đề tài này nữa.
Tôi bắt đầu cố gắng thử làm như Giang Yến Nam nói, làm cho tâm tình trở
nên khá hơn. Cùng với phối hợp các loại phương pháp trị liệu và lời dặn
của bác sĩ, cho dù quá trình thường phức tạp hơn nữa không thể tránh
khỏi khổ sở. Tôi thực chân thành hi vọng tôi có thể sống được lâu hơn
một chút. Dù là chỉ có nửa năm, hoặc là nửa tháng, thậm chí là mười
ngày.
Thời tiết từ từ trôi qua tháng bảy, tiến vào tháng tám, đây là thời tiết đầy sức sống nhất trong một năm. Trong bệnh viện hoa mẫu
đơn lần lượt nở rộ, đỏ rực diễm lệ, mỗi một cánh hoa đều nở rất đẹp. Vào một lần sau khi tôi chuyển tế bào miễn dịch vào cơ thể, rõ ràng các
hạng chỉ tiêu của thân thể không có thay đổi quá lớn, xương đau lại đột
nhiên trong một đêm biến mất, trạng thái tinh thần mệt mỏi cũng không
thấy, thậm chí ngay cả thèm ăn cũng trở nên nhiều hơn. Loại cảm giác
thân thể buông lỏng này đã lâu không xuất hiện làm cho không ai còn có
thể nghĩ đến những chuyện khác, bản thân tôi dưới tình huống gãy xương
chưa khỏi hẳn đã muốn nhảy xuống giường, kết quả bị Cố Diễn Chi chặn
ngang ôm lên nhét về trong chăn. Tôi ngưỡng mặt lên, rất nghiêm túc cố
gắng giãy giụa: "Em cảm thấy được thân thể khỏe mạnh hơn rất nhiều, hôm
nay rất muốn nhìn hoa trong sân bên ngoài một chút, không thể được sao?"
Anh trên cao nhìn xuống nhìn tôi một lát, cúi người xuống, ở trên trán tôi
đặt một nụ hôn khẽ, chậm rãi nói: "Oản Oản, hôm nay chúng ta xuất viện
về nhà, có được hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com