Buổi sáng hôm sau, Đoàn đã đi làm từ sớm chỉ còn ông Hoàng ăn sáng cùng Cảnh Phi và Hoàng Du trong bữa ăn ông có hỏi Hoàng Du vài câu:
- Cậu là con trai của ông Võ
Hoàng Du uống một ngậm nước rồi trả lời:
- Dạ bác, công ty ba con tuy không lớn mạnh như công ty nhà mình nhưng vẫn có chỗ đứng nhất định trong khương trường
Ông Hoàng lại cười mỉm ánh mắt kiên định nhìn Hoàng Du và nói:
- Ta không quan trọng việc gia đình cậu như thế nào nhưng nếu con gái của ta đã chọn cậu thì cậu phải có điều gì làm cho ta chấp nhận chứ.
Hoàng Du hơi căng thẳng nên cậu nói vài câu bông đùa để giảm độ căng thẳng mà ông Hoàng tạo ra:
- Ngoài nhiều tiền ra thì con vẫn chưa thử sức để vào công ty làm nhưng ở đây chơi một tuần nữa con sẽ chính thức vào công ty ba làm lúc đó sẽ thể hiện được thế khả năng của con.
- Còn gì khác không?
Hoàng Du nghiêm mặt giọng chững chạc nói:
- Con còn có thể chăm sóc tốt cho Cảnh Phi ạ.
Ông Hoàng chỉ vào dĩa cá trước mặt và nói:
- Cậu biết tại sao dĩa cá kia lại được lấy xương sạch sẽ không.
Hoàng Du đổ mồ hôi nói lắp bắp:
- Dạ… chắc là vì… cho dễ ăn hơn ạ
- Vì con bé Cảnh Phi nhà tôi từ nhỏ nó đã hay bị mắc xương cá rồi đến khi lớn thì người làm trong nhà vẫn luôn giữ thói quen lấy hết xương cá ra để tránh mấy trường hợp không tốt cho con bé.
Hoàng Du cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của ông Hoàng, anh chỉ khẽ dạ một tiếng rồi một lúc sao không khí bữa ăn trở nên nhẹ nhàng hơn đến trưa thì cả hai có hẹn với cặp của Phương Hà tại một quán cà phê lớn nằm giữa lòng Thành Phố tấp nập.
Cả bốn người chọn vị trí gần cửa sổ ở trên cao để dễ dàng nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, lúc này nhân viên phục vụ bưng lên một khây bốn ly khác nhau, Cảnh Phi tự lấy cho mình ly ép táo rồi hút một ngậm đầy trong miệng, Phương Hà có chút cười thầm trong bụng rồi cô bảo với Cảnh Phi:
- Vẫn trung thành với đồ uống cũ nhỉ?
Cảnh Phi nhìn Phương Hà trìu mến nói:
- Thật sự thì cũng không biết uống gì bây giờ, ngoài nước ép táo ra thì chưa có món nước nào làm cho tôi thay đổi vị ngon của nó.
Minh Khôi thay đổi câu chuyện bằng câu hỏi khác:
- Hai người quen nhau lâu chưa, hay chỉ mới đây thôi? Mà sao trước giờ tôi và Hà không nghe Cảnh Phi nhắc gì đến chuyện bạn trai vậy!
Hoàng Du vội kề sát người Cảnh Phi tay vòng qua eo cô ấy và nói giọng đầy âu yếm:
- Chúng tôi chỉ mới nảy sinh tình cảm đây thôi, nhưng quen biết thì cũng được bốn năm rồi nhỉ! Thế còn hai ông bà đây là mối quan hệ gì vậy?
Cảnh Phi hướng ánh nhìn viên đạn cho Hoàng Du nhưng khuôn miệng vẫn cười ngượng, thấy được hỏi câu hỏi tế nhị nên cả hai Hà và Khôi đều có chút ngại ngùng, tất nhiên vẫn là bà Hà chối đanh đảnh:
- Chúng tôi là mối quan hệ bạn bè...
Minh Khôi tỏ vẻ kiêu ngạo nói:
- Chứ còn là gì, mà bà có cần phải kéo dài từ bạn bè ra như vậy không nghe thật khó chịu
Phương Hà cũng quay sang nhếch môi bảo với Khôi:
- Sao ông lại cảm thấy khó chịu khi tôi nói hai từ bạn bè? Hay là....
Minh Khôi vội cắt ngang dòng suy nghĩ của Hà:
- Hay là cái gì mà hay là chứ, bà lo mà uống nhanh đi kìa, đá đã tan thành nước pha trộn như vậy mất vị hết.
Phương Hà tay bưng ly trà Đào húp một ngậm lớn nuốt cái