Con Hà đứng kế bên vẻ mặt lo lắng nhưng vì thấy tôi có vẻ không ổn, nên nó chỉ ậm ừ rồi cho qua.
Đến khi về tới nhà, tôi bỏ một mạch đi lên phòng khóa chặt cửa, Hoàng Du đã tính hỏi gì đó nhưng khi nhìn thấy thái độ tôi như vậy, anh cũng chỉ tỏ ra khó hiểu rồi tự hỏi chính mình:
- Cảnh Phi...!Làm sao vậy nhỉ?
Tôi thả mình nằm dài trên chiếc giường và nhớ lại những ký ức đau thương ngày nào vẫn còn hiện thủ rất rõ trong tâm trí tôi, chẳng có gì có thể xoá nhoà được nó.
Chị Dung và đứa bé giờ đã sống một cuộc sống khác ở bên Pháp, nếu muốn bắt hắn chỉ có thể dùng đứa bé này thôi, nhưng tôi vẫn rất hoảng loạn khi phải đối diện với tên ác ma đó càng nghĩ tới tôi càng sợ, tôi lại muốn dừng chuyện này lại và không truy cứu đến nữa.
Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường thôi, không muốn tổn thương ai, càng không muốn tổn thương anh ấy… chẳng ai có thể chấp nhận được một cô gái đầy vết nhơ như tôi.
Cô ngủ thiếp đi vì phải suy nghĩ quá nhiều thứ, đến khi tỉnh dậy đã là 18 giờ tối, cố gắng gượng dậy để đi vào phòng tắm và ngâm mình vào bồn nước ấm, để trôi đi những muộn phiền.
Một lúc sau khi tắm xong cô đứng trước gương nhìn ngắm bản thân mình trong gương một hồi rồi cũng quyết định đi ra chọn bừa một chiếc váy tím màu nhạc trông thật dịu dàng, đánh một ít son đỏ cam để gương mặt có thêm sức sống.
Nhìn bản thân một lúc thật lâu trông cũng khá ổn, cô mới quyết định đi xuống dưới nhà, vừa bước xuống đã cảm nhận được không khí yên tĩnh của căn biệt thự.
Cô đi lại căn bếp ngó nhìn vào thì thấy vú Hồng đang loay hoay hâm lại đồ ăn, vú vừa thấy cô thì liền cười bảo:
- Con đói chưa ăn trước nhá, hôm nay ông chủ và cậu Đoàn sẽ về trễ đấy nên cứ ăn trước không cần phải đợi đâu.
- Sao về trễ vậy vú? Công ty nhiều việc quá ạ?
- Đúng rồi, dạo gần đây công ty có nhiều hợp đồng lớn nên việc bận có khi là qua đêm ông chủ với cậu Đoàn mới về.
Tôi nghe vậy liền chạy lại vú Hồng thì thầm bảo vào tai bà ấy:
- Tí nữa ba Hoàng với anh Đoàn về vú cứ để con hâm lại đồ ăn cho họ nhá!
Vú Hồng nghe xong liền trồ mắt nói:
- Được không đó cô nương, hâm đồ ăn lại có khét cháy nồi đồ ăn của tôi không đó?
Tôi tự tin vỗ ngực bảo với bà ấy:
- Con còn biết nấu ăn nữa mà, hâm đồ ăn chỉ là chuyện nhỏ thôi à con tính sẽ bắt tay vào làm đồ tráng miệng ngon ngon cho ba Hoàng ấy!
Vú Hồng ngạc nhiên nhưng rồi vẫn đi ra chỗ khác nhường lại căn bếp vàng cho tôi trổ tài thể hiện bản thân với ba Hoàng và cả với người đó nữa.
Tôi tự hỏi mình: " Hoàng Du còn trên phòng không nhỉ chắc giờ cậu ta đang bận gì đấy nên chưa xuống thôi." Vừa mới nghĩ đến cậu ấy là từ đằng sau một giọng nói khàn khàn vang lên:
- Làm gì đó?
Tôi quay đầu nhìn ra đằng sau thì đã thấy Hoàng Du đứng đó, dựa người vào góc tường, chăm chú nhìn tôi, tôi hỏi lại:
- Rảnh không?
Hoàng du lúc này mới nhích người đi gần về chỗ tôi và bảo:
- Nhìn tôi là biết tôi rảnh rồi, mà bà đang làm gì đó?
Tôi quay đầu lại không nhìn đến cậu ấy nữa, chỉ chăm