Hai tay Đoàn vịnh chặt vào vai tôi, chất giọng điềm đạm vừa sâu lắng khuyên bảo:
- Dù sự thật như thế nào thì em cũng nên chấp nhận nó, chấp nhận ở đây là chấp nhận sự thật, không cần em phải chấp nhận người phụ nữ kia.
Nếu em không muốn thì đừng làm, bản thân anh là trẻ mồ côi, dù bây giờ anh có tìm lại ba mẹ của mình, anh cũng sẽ không nhận lại.
Tôi ngạc nhiên hỏi anh:
- Sao vậy anh?
- Có những chuyện chúng ta đừng cố chấp sẽ tốt hơn, em hãy đi hỏi thử ba em đi, nếu em chịu hỏi chắc chắn ba em sẽ nói hết cho em nghe!
- Dạ, trước khi đi hỏi, em có thể hôn anh một cái được không, để lấy động lực đó mà.
Tôi cười cười chẳng biết gượng gạo nhìn anh, hai mắt đang mong chờ gì đó từ người đàn ông trước mặt này, anh không nói gì mà chỉ hành động cúi đầu thấp xuống nhẹ nhàng trao cho tôi một nụ hôn gió trên cánh môi, không cuồn cuộn mãnh liệt nhưng đầy mê lực.
Đến khi anh đã rời khỏi môi tôi từ bao giờ thì tôi vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn ấy, mắt vẫn nhắm nghiền mơ mộng, anh nhìn tôi ý cười trêu chọc bảo:
- Sao em còn nhắm mắt vậy? Muốn anh hôn sâu hơn à! Hay đang mơ mộng gì đấy cô chủ của tôi.
Nghe anh trêu chọc, tôi mới bừng tỉnh mở mắt, biết bản thân đã ăn một cục quê to đùng, tôi bực giọng đứng dậy lãng đi chuyện khác dù mặt đang đỏ bừng bừng:
- Ai biểu anh ngừng mà không biết nói người ta, xì… em đi gặp ba, ở đây bị trêu chọc tức chết mà!
Anh vẫn ngồi đấy cười trong sự quê độ của tôi, còn tôi thì đã bỏ ra khỏi phòng, lúc đi còn đưa vẻ mặt cau có liếc anh một cái rồi mới đi.
Đến khi đứng trước cửa phòng ba, tôi chẳng ngừng ngại mà gõ cửa mấy tiếng liên hồi.
Nghe tiếng ba nói vọng ra:
- Đẩy cửa vào đi!
Tôi lúc này mới dám bước chân vào, nhìn thấy ba vẫn đang chăm chú làm việc, tôi khẽ ngồi xuống bộ ghế sofa đối diện rồi nhẹ nhàng cất lời hỏi:
- Ba đang làm ạ?
- Ủa, là con à, qua đây xin xỏ ba gì sao?
Ba Hoàng ngước mặt lên nhìn tôi, tôi nở một nụ cười gượng ngạo rồi trả lời:
- Con thì giờ có cần xin xỏ gì ba đâu ạ! Con đang có một số chuyện, muốn hỏi rõ với ba!
- Chuyện gì thế.
Tôi đã cầm sẵn tấm ảnh trên tay, có chút hơi rụt rè nhưng nhìn thái độ ba tôi hơi cau có lại, tôi nhanh chóng đi lại đặt tấm ảnh trên bàn ba, rồi ngập ngừng nói:
- Ba có quen biết với người phụ nữ trong hình không ạ?
Ba tôi nheo nheo đôi mắt lại cầm tấm ảnh lên xem thật kỹ, thoáng chót tôi nhìn thấy được điều gì đó qua đôi mắt của ba, có chút bất ngờ san lẫn sự hồi hộp trong đó, giọng ông khàn đặc gặng hỏi:
- Con lấy bức ảnh này ở đâu vậy?
- Người đàn bà hôm đánh nhau với con… bà ta còn bảo những chuyện mà con không dám tin, nên mới đi hỏi ba cho chắc.
Ba Hoàng nhìn bức hình đấy rất lâu, sau đó mới gỡ cặp kính cận đang đeo xuống, đôi tay gầy gò của ông đưa lên đôi mắt đã xuất hiện nhiều nếp nhăn mà xoa xoa, tôi dự cảm trong lòng biết là chẳng có gì tốt đẹp hơn rồi, tôi mới nhẹ giọng nói với ông:
- Thôi… con không cần biết nữa, ba nghỉ ngơi sớm đi, con về phòng ạ.
Vừa mới quay người chưa kịp bước đi thì tôi nghe được từ chính những lời nói thốt ra từ ba:
- Đúng như con nghĩ, người phụ nữ trong hình và người đàn bà mà con gặp chính là mẹ con!
Tôi đứng khựng lại, dù có thể đoán trước được một phần nào câu trả lời của ba nhưng trong thâm tâm tôi vẫn mong là không phải.
Tôi quay lại nhìn ông, ánh mắt ông lúc này đã đỏ hoe, tôi chẳng dám chê trách gì chỉ nói vài câu lủng củng ngắn gọn:
- Như vậy cũng tốt, ít nhiều con vẫn biết được mẹ mình còn sống.
Ba yên tâm con sẽ không nhận lại người đàn bà đó đâu, con chỉ cần ba và mọi người trong nhà… đã là gia đình