Ánh mắt cô luôn hướng về phía ngôi biệt thự ấy, chỉ tiếc rằng người bên trong đó không hề hay biết sự có mặt của cô.
Đúng như cô nghĩ bọn họ cùng nhau ăn cơm cùng với một người đàn ông trung niên tuổi tầm 50 đổ lại.
Trong lúc nói chuyện vui vẻ thì một tên tay sai của Đoàn vào nói nhỏ vào tai anh, vẽ mặt Đoàn lúc này trở nên căng thẳng, anh buông đôi đũa xuống, rồi quay sang nói với người đàn ông đang ngồi giữa:
- Con ra bên ngoài một chút.
- Có chuyện gì hả anh?
Chiêu Lâm lo lắng hỏi, Đoàn chỉ khẽ gật đầu, anh không nói gì thêm liền đứng dậy theo sau tay sai đi ra ngoài.
Xung quanh đây là lãnh địa của anh vậy nên chỉ cần một chiếc xe một con thú lạ xâm nhập là sẽ bị phát hiện ngay.
Hoàng Du cảm thấy nơi này không an toàn xung quanh lại có gắn camera, người ra vào nơi biệt thự ấy cũng không phải là ít.
Lúc Đoàn đi ra thì cũng kịp thời Hoàng Du đánh vòng xe chạy theo đường mòn ban nảy để ra khỏi đây, may mắn sau anh lại ra khỏi nơi này một cách đơn giản.
Thật ra chẳng có gì đơn giản cả vì những hình ảnh của chiếc xe đã được chụp cùng với biển số, Đoàn bước ra nhìn theo hướng chiếc xe màu đen chạy đi, khoé môi anh nhếch lên nụ cười đểu giả rồi quay lại bảo với Chiêu Lâm cùng Chú Lam:
- Có người theo dõi thôi, nhưng chẳng sao cả cũng không trốn thoát dễ dàng vậy đâu!
Chú Lam lúc này mới nhàn nhạt cất lời:
- Họ theo dõi con sao? Con nên cẩn thận coi chừng là người của ông Hoàng!
- Chú Lam cứ yên tâm, con biết tự cẩn trọng mà.
Dạo này sức khoẻ chú sao rồi? Con không thể thường xuyên ở đây nên chú nhớ uống thuốc đúng giờ ăn uống đầy đủ, người làm trong nhà không thiếu có gì thì bảo họ nha chú.
Chú Lam gật đầu, nhanh chóng ăn thêm vài muỗng nữa rồi được Chiêu Lâm đưa lên phòng nghỉ ngơi.
Đoàn ngồi ngoài phòng khách trong đầu không ngừng suy ngẫm về chiếc xe lúc nãy nên bật camera lên xem, vì kính xe là loại được che phủ thêm một mặt đen bên trong nên rất khó thấy được người ngồi bên trong là ai chỉ biết rằng cái biển số xe này và chiếc xe là thuộc loại giàu có chứ không phải tầm thường.
Anh cũng thắc mắc lắm có khi nào là ông Hoàng, cũng có thể lắm nhưng ông Hoàng dạo gần đây sức khỏe khá kém lại thường xuyên về sớm hơn anh, bên cạnh ông ta còn có một thư ký là tai sai đặc biệt của Đoàn nên mọi nhất cử nhất động đều được anh nắm rõ, chuyện theo dõi này không thể nào là ông Hoàng, vậy có thể là ai? Anh cứ thắc mắc mãi nhưng rồi cũng nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay ngẫm nghĩ cũng sắp đến 19 giờ nên sắp xếp xong mọi thứ anh mới cùng Chiêu Lâm rời khỏi đây.
Lúc về đến nhà đã gặp ngay Cảnh Phi đang ngồi ở ngoài chiếc bàn ghế đá cổ thụ năm nào,