Tôi nhìn thái độ của anh ta mà không kiềm được liền bật cười ra tiếng, tôi nhẹ nhàng xoa đầu anh nơi mà vừa nãy đã lỡ tay trao cho anh một cái cốc đầu đau đớn, tôi nói:
- Thôi được rồi, xoa bù nè được chưa, cưng vậy đủ chưa hả.
- Phải hôn nữa cơ!
Anh từ từ tiến sát lại người Cảnh Phi, nhưng đang chờ đợi điều gì đó từ cô, anh nói tiếp:
- Hôn đi!
Cô khẽ mỉm cười rồi đưa đôi môi về phía anh, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn gió, nụ hôn này không giống với nụ hôn ban nảy mà nó chỉ nằm yên ở một chỗ, không cựa quậy không đá động vào trong, mọi thứ chỉ dần lại ở mức đụng nhẹ bên ngoài.
Thế là một đêm lãng mạn của đôi bạn trẻ đã trôi qua sau nụ hôn ấy.
Sáng hôm sau anh đưa cô vào một phòng thờ của gia đình họ Huỳnh, bên trong được thờ cúng tất cả các đời trước từ ba mẹ ông sơ đến đời của anh, anh thắp một nén nhang đưa cho cô rồi cùng cô thắp hương cầu nguyện.
Lúc ghim cây nhang lên lưu hương của bàn thờ thì một chuyện đã xảy ra khiến anh và cô nhìn nhau rất khó hiểu, đó là nén nhang được ghim bỗng dưng tắt nguội như chưa từng được châm lửa vậy.
Đoàn nhanh tay liền rút cây nhan ấy ra rồi chính anh lại chọn một cây nhang khác và châm lửa lên, anh cầu khuẩn thật lớn trước bàn phật tổ tiên:
- Con tên Huỳnh Khôi Vỹ có vợ là Cảnh Phi, hiện nay chúng con đang sắp chào đón thêm một thành viên mới vẫn còn nằm trong bụng của vợ con, con cầu mong tổ tiên phù hộ cho cô ấy và đứa bé, một đời bình an.
Nói rồi Đoàn nhìn vào bức di ảnh là một người phụ nữ trẻ đẹp, anh nói tiếp:
- Mẹ à, hôm nay con đưa con dâu và cháu nội đến thắp hương cho mẹ đây, mẹ hãy phù hộ bảo vệ cô ấy những lúc không có con bên cạnh nhé.
Tôi nhìn vào bức di ảnh của mẹ chồng, chợt nhớ đến người trong ảnh hình như là đã nhìn thấy ở đâu rồi chỉ là tôi không rõ lắm.
Đoàn lần này đã tự mình ghim nén hương lên bàn thờ tổ, mọi chuyện lại không xảy ra như lần tôi tự mình ghim, nên cả hai đứa cũng chẳng mảy may mà nghĩ đến vấn đề này nữa.
Lúc quay lưng rời đi và đóng chặt cửa phòng thờ lại thì nén nhang khi nãy tưởng sẽ chẳng có chuyện gì thì nó lại một lần nữa vụt tắc và nguội lạnh… Hình như là tổ tiên đã cố gắng hết sức mình, nhưng mãi vẫn không thể làm trái được luật trời, làm trái đi số mệnh đã an bày của chúng tôi.
Trong phòng bệnh nơi canh giữ nghiêm ngặt của một tên tội phạm đang được điều trị, đôi mắt của hắn khẽ hí ra nhìn mờ mờ thế giới xung quanh mình, đôi tay bắt đầu cử động từng ngón liên tục.
Tên bác sĩ đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này liền nhanh chóng gọi vào một số điện thoại lạ, ông ta nhếch lên ý cười nham hiểm tới khi đầu dây bên kia bắt máy, một giọng nói nữ giới quen thuộc vang lên:
- Sao rồi! Gọi cho tôi là báo cáo tin mừng hay là tin buồn đây!
- Tất nhiên là tin mừng ạ.
Ông ta đã có dấu hiệu tỉnh dậy!
Đầu dây bên kia nở một nụ cười ranh mãnh, đáp lại tin vui mà vị bác sĩ đã cho hay:
- Tốt… thế chuẩn bị