Đoàn đi nhanh về phía cô, bước chân kiên định từng bước tiến đến dùng một tay nắm chặt cổ áo của Chiêu Lâm, anh dùng lực rất mạnh, áp sát mặt cô lên gần mình.
Từng lời nói từng ánh mắt dần biến đổi thành một tên lưu manh ngạo mạng, anh gằn lên từng tiếng nói thẳng vào người Chiêu Lâm:
- Chính là cô bày ra trò bắt cóc Cảnh Phi? Mau trả lời cho tôi biết hiện tại cô ấy đang ở đâu, các người dám động vào mẹ con cô ấy thì đừng trách tôi thâu tóm cả gia sản nhỏ bé của ba cô...!Đừng chọc tức tôi!
- Anh thích làm gì thì cứ làm, hay vì tức giận lên em, sao anh không cùng ngồi xuống chúng ta lại hâm nóng chuyện cũ, lâu mới gặp nhau mà anh cứ thích chơi trò quát mắng nhở.
Đoàn mất kiên nhẫn đành buông cổ áo con ả ra, anh ngồi bệt xuống giường, kéo cô ngồi vào lòng mình, giọng anh dịu dàng hỏi:
- Anh xin lỗi nhé… khi nãy có phần hơi nóng giận với em, đừng trách anh nhé!
Chiêu Lâm thấy thái độ anh quay ngược, cô cũng bắt đầu đằm thắm trở lại, giọng nói ngọt ngào ngày nào nay vẫn dành riêng cho một mình anh:
- Khi nãy anh làm em hơi giận đấy, bộ anh tưởng là em làm thế với vợ con anh à, vợ anh thì em còn dám đụng chứ con anh em rất sợ làm hại nó nữa là.
- Thế sao?
Anh nhấn người Chiêu Lâm xuống giường, một tay bóp chặt cổ của cô, anh nói:
- Cô nghĩ tôi là ai vậy Chiêu Lâm!
Anh siết chặt cổ của cô đến không thở nổi, thấy sắc mặt cô tím tái lại thì Đoàn mới có ý định bỏ tay ra.
Lúc này Chiêu Lâm như được sống lại, cô ôm cổ ho sặc sụa, Đoàn nhếch môi lên cười nham hiểm nhìn người phụ nữ nằm co ro trên chiếc giường êm ái.
Một đám tầm 4 5 tên chạy ùa vào như được sắp đặt trước từ Đoàn, họ đứng đó chờ lệnh từ anh, đến khi Chiêu Lâm ngồi dậy hẳn thì anh mới có ý định nói ra yêu cầu cần họ làm, anh cất giọng quy nghiêm nói:
- Các người muốn gì từ cô ta? Hành hạ cho đến khi con ả này chịu khai ra mưu đồ của nó! Nhớ chăm sóc cho tốt vào.
Đoàn thản nhiên quay lưng rời đi mặc cho tiếng la hét thất thanh ở trong căn phòng ấy một lúc một yếu dần.
Anh nhàn nhạt ngồi dưới phòng khách thưởng thức trà đạo cùng chú Lam, nhưng hình như thái độ chú Lam rất lạ có vẻ sợ sệt người trước mặt.
Đoàn cất giọng trầm khàn hỏi chuyện:
- Công ơn cứu mạng của chú, con rất ghi nhớ, và con cũng biết là chú rất thương mẹ con, vậy nên chú cũng hiểu tính tình con như thế nào rồi đó.
Giọng nói có phần yếu ớt của chú Lam, trả lời lại từng câu của Đoàn:
- Ta hiểu con mà Khôi Vỹ, nhưng chuyện của Chiêu Lâm ta hoàn toàn không biết gì về kế hoạch của nó, con tha cho nó đi Đoàn ơi… nó chăm sóc ta bao lâu nay chưa từng nghĩ đến chuyện phản bội hay thảm hại vợ con.
- Vậy ra mắt nhìn người của chú còn kém hơn cả con!
Anh nhẹ nhàng nâng tách trà lên uống một ngụm rồi đặt xuống bàn, ánh mắt kiên định nhìn chú Lam còn