"Tiểu thư, cái này có lợi gì?" Ngưng Nhi nháy mắt thắc mắc hỏi.
"Ta từng thấy nó trên sách độc sư phụ cho ta, chỉ cần tinh luyện Thiên Huyễn Già Lam này thích hợp là có thể chế thành mấy chục loại kịch độc khác nhau.
"Ngưng Nhi nghe xong không khỏi run lên: "Tiểu thư, nguy hiểm vậy à, người vẫn đừng nên đụng vào thứ này, nếu để cho lão gia biết được sẽ lại phạt người.
""Đó là do phụ thân không hiểu, ông ấy chỉ nói y thuật có thể cứu người mà không biết vận dụng độc thuật thích đáng cũng có thể cứu người… dù sao nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu.
""Tiểu thư, vậy phải làm thế nào?""Ừm! " Phượng Tê Ngô nâng má suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra: "Ta đi tìm sư phụ ta, nhất định người sẽ biết.
" Dứt lời nàng bọc khăn gấm lại lần nữa rồi bỏ nó vào trong hòm thuốc.
"Tiểu thư, nô tỳ cũng muốn đi theo.
""Không được, ngươi phải ở lại trong Phủ, sư phụ ta không thích gặp người ngoài.
”Ngưng Nhi nghe xong quệt mồm mất hứng: "Được rồi, vậy tiểu thư đi đường chú ý an toàn, đi sớm về sớm.
""Được rồi, lúc trở về mang Chi Hoa Cao* cho ngươi.
"*Chi Hoa Cao: bánh hương hoa Dành Dành"Được.
" Ngưng Nhi vừa nghe có Chi Hoa Cao ăn, cười đến mắt cũng sắp híp lại thành một đường chỉ.
Phượng Tê Ngô cầm cái hòm thuốc lén chạy từ hậu viện ra ngoài.
Đi chừng một canh giờ mới tới Phượng Hàn Cốc, Phượng Tê Ngô nâng giọng kêu: "Sư phụ.
" Một lúc lâu chướng khí ngoài Phượng Hàn Cốc mới chậm rãi tản ra.
Mấy ngày nay dược thảo trên núi nở cực tốt, Phượng Tê Ngô hái vài cọng Bàn Long Tố, Lôi Công Đằng, Tứ Phương Thảo, Lăng Tiêu bỏ vào trong hòm thuốc, tính mang về cho phụ thân.
"Tê Nhi lại nhớ thương dược thảo của ta sao?" Một giọng dễ nghe từ phía sau truyền đến.
"Sư phụ.
” Phượng Tê Ngô vừa quay đầu lại nhìn thấy một đôi mắt màu tím nhạt đang buồn bã nhìn mình.
"Sư phụ không thể hẹp hòi như vậy, hôm nay con mang theo đồ tốt tới đây.
""Hửm? Tê Nhi tìm được bảo vật gì?""Thiên… Huyễn… Già… Lam.
" Phượng Tê Ngô nói từng chữ từng chữ.
Tô Thanh Hàn hơi khựng lại: "Thật sao?""Có khi nào con lừa sư phụ đâu, đi về trước đã sư phụ.
"Phượng Tê Ngô đặt cái hòm thuốc lên bàn rồi rót ly trà uống một hớp.
Lúc này Tô Thanh Hàn mới chú ý tới tay phải Phượng Tê Ngô bị thương: "Tay nàng sao vậy?""Không sao, chỉ là không cẩn thận ngã từ trên vách núi xuống thôi.
"Tô Thanh Hàn nghe vậy, con ngươi mới vừa vui vẻ trở nên âm u lạnh lùng trong nháy mắt, dọa Phượng Tê Ngô giật mình.
"Sư phụ… sao vậy?" Phượng Tê Ngô cẩn thận hỏi.
Mặt Tô Thanh Hàn âm trầm không nói gì, chỉ vươn tay úp lên tay phải của nàng, Phượng Tê Ngô cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua tay, vừa rồi tay còn hơi đau nháy mắt có chút lành lạnh, cực kỳ thoải mái.
Chỉ chốc lát Tô Thanh Hàn thu tay về, Phượng Tê Ngô xoay xoay, AnieNg-.
com, không đau, nàng mở băng gạc ra, một chút dấu vết vết thương cũng không có.
"Sư phụ, người làm thế nào vậy?" Phượng Tê Ngô ngạc nhiên hỏi.
"Từng học một ít tiên thuật.
""Vậy sư phụ có phải là thần tiên không?"Tô Thanh Hàn ngẩng đầu lên nhìn trời, lạnh lùng nói: "Không phải.
"Phượng Tê Ngô cũng không hỏi tới nữa, lấy Thiên Huyễn Già Lam trong hòm thuốc ra: "Sư phụ, người xem.
""Chính vì hái nó mới bị thương?""…""Ném đi.
"Phượng Tê Ngô nghe