"Phượng Tê Ngô, ngươi mở cửa ra cho ta, ngươi dụ dỗ Cảnh Dật ca ca từ lúc nào, ngươi nói rõ cho ta, ngươi không thể gả cho Cảnh Dật ca ca, huynh ấy là của ta.
" Phượng Uyển Nhi ở bên ngoài ra sức gõ cửa, đột nhiên cửa mở ra khiến nàng ta nhất thời mất lực, thiếu chút nữa trực tiếp hôn đất.
"Nếu ngươi còn không đi, ta sẽ nhốt ngươi vào Từ Đường.
"Phượng Uyển Nhi vừa nghe lập tức ngậm miệng lại, nàng ta trợn mắt nhìn Phượng Tê Ngô rồi không tình nguyện bỏ đi.
"Ngươi nói xem từ nhỏ ta đã không hợp với Mộ Dung Cảnh Dật đó, chuyện gì cũng làm trái, sao Hoàng Thượng lại hạ chỉ muốn ta gả cho hắn?" Phượng Tê Ngô vòng tới vòng lui ở trong phòng, cắn ngón tay nghĩ mãi không ra.
Ngưng Nhi chóng mặt, tranh thủ ấn nàng ngồi xuống ghế: "Tiểu thư, người đừng đi nữa, nô tỳ sẽ nôn mất.
"Phượng Tê Ngô tiếp tục cắn đầu ngón tay, lông mày cũng sắp vặn thành một đường kẻ, nàng cẩn thận nhớ lại.
Phụ thân đã từng cứu Mộ Dung lão Vương Gia, Mộ Dung lão Vương Gia cũng coi như là một nửa thầy của phụ thân, quan hệ hai nhà rất tốt, ngày thường rảnh rỗi cũng sẽ đến thăm lẫn nhau.
Khi còn bé nàng từng đến Mộ Dung Phủ gặp Mộ Dung Cảnh Dật, Phượng Tê Ngô đã cảm thấy trong lòng khó chịu, Mộ Dung Cảnh Dật cũng đặc biệt thích làm trái ngược với mình, nàng muốn đi bên trái, hắn sẽ hết lần này tới lần khác đi sang phải.
Nàng muốn đi ngắm hoa, hắn sẽ hết lần này tới lần khác dẫn nàng đi luyện chữ, chuyện như thế đếm không xuể.
Sau này Phượng Tê Ngô tổng kết ra có thể bát tự hai người không hợp, nếu nàng có thể tránh đến Mộ Dung gia thì tránh, không thể tránh thì đi theo sau lưng phụ thân, ít nhất còn có chút cảm giác an toàn.
Ngược lại với nàng, mỗi lần đến Mộ Dung Phủ thì Phượng Uyển Nhi sẽ luôn luôn quanh quẩn bên cạnh Mộ Dung Cảnh Dật giống như cái đuôi nhỏ, điều này làm Phượng Tê Ngô có chút khịt mũi coi thường.
Ngày ngày cứ yên bình trôi qua như vậy, một ngày trời đông giá rét, Phượng Tê Ngô đang thích ý uống trà và ngắm tuyết ở đình giữa hồ.
Đột nhiên Mộ Dung Cảnh Dật xuất hiện dọa Phượng Tê Ngô giật mình, nàng không để ý lao thẳng vào trong hồ.
May mà hạ nhân của Mộ Dung Phủ thân thủ mạnh mẽ, sớm vớt Phượng Tê Ngô lên, nếu không chắc chắn sẽ tuổi trẻ mất sớm rồi đi gặp Diêm Vương.
Sau