"Nhiều năm qua ngươi đúng là âm hồn không tan." Tô Thanh Hàn cong khóe miệng, trong giọng nói có vài phần đùa cợt.Mộ Dung Cảnh Dật cúi người xuống bình tĩnh vỗ vạt áo mới vừa dính bụi bặm, hắn cười cười: "Lúc nàng cần ngươi nhất, ngươi lại ở đâu?"Con ngươi Tô Thanh Hàn lập tức lạnh lẽo: "Nếu lúc trước ngươi và Ti Mệnh không..."Nếu không có hắn và Ti Mệnh thì núi Cửu U sẽ không bị hủy, Thiên Đế cũng sẽ không muốn giết Phượng Tê Ngô, mình càng sẽ không…Trong con ngươi Tô Thanh Hàn chợt lóe lên một ấn ký màu đen, quanh thân có khí đen ngưng tụ, dường như vài phút sau sẽ có ngàn vạn dã thú nhào ra.Mặc dù nàng biết sư phụ thân mang dị thuật, Thành Lâm An cũng thường xuyên có người tu tiên đi qua, chẳng có gì lạ.Nhưng bây giờ sư phụ chỉ đứng ở đó đã tỏa ra hơi thở cường đại ép Phượng Tê Ngô không thở nổi và phải lùi lại vài bước."Ngươi." Vẻ mặt Mộ Dung Cảnh Dật thay đổi rất kỳ diệu, đầu tiên là khinh thường rồi khiếp sợ, cuối cùng là hiểu rõ: "Ngươi yếu hơn trước kia rất nhiều.""À ~ vậy sao?"Mộ Dung Cảnh Dật còn chưa kịp mở miệng nói tiếp đã phun ra một hớp máu, quỳ một chân xuống đất, ngay sau đó phá lên cười: "Ta sớm nên nghĩ đến, sớm nên nghĩ đến.""Nghĩ đến cái gì?" Phượng Tê Ngô đứng thật xa nhưng cũng không kiềm được lòng tò mò của mình.Chắc chắn Mộ Dung Cảnh Dật quen biết sư phụ, ở giữa còn có một vài ân oán nhỏ.
Nghe giọng điệu của Mộ Dung Cảnh Dật, hẳn là sư phụ không bảo vệ tốt người bên cạnh mình, vậy người đó là ai?Trong đầu Phượng Tê Ngô có mấy vấn đề liên tiếp, nhưng dường như hai người kia không hề chú ý tới mình, cũng càng không có người trả lời vấn đề mới vừa rồi."Tô Thanh Hàn, ngươi làm như vậy không hối hận sao?"Tô Thanh Hàn đứng thẳng nhìn xuống Mộ Dung Cảnh Dật bên dưới giống như một vị Thần: "Ta khuyên ngươi nên cách xa nàng ấy ra."Mộ Dung Cảnh Dật quỳ một chân xuống đất, đổi tư thế hắn cho là anh tuấn tựa vào cây cột bên cạnh."Ngươi không sợ ta trở về nói cho hắn biết hành tung của ngươi?""Đừng quên nơi này chính là nhân gian.""Vậy thì thế nào, chuyện hắn muốn làm thì làm ở đâu không được? Ngươi mới từ Bắc Cảnh ra, bây giờ hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.""nÓI hắn cứ tới." Tô Thanh Hàn cười xòa một tiếng tràn đầy khinh thường.Mộ Dung Cảnh Dật chống cây cột khó khăn đứng dậy: "Ta khuyên ngươi nên khiêm tốn một chút, nếu như không muốn sớm bị phát hiện.""Ngươi nên lo cho chính mình đi."Một bên Phượng Tê Ngô ăn dưa, tràn đầy nghi ngờ, hoàn toàn không biết hai người kia nói gì."Tê Nhi, đi thôi." Tô Thanh Hàn nói dứt lời, một tay ôm eo Phượng Tê Ngô bay từ cửa sổ ra, Thành Lâm An ban đêm tường hòa yên ắng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cảm thấy chỉ cần vươn tay là có thể chạm được.Phượng Tê Ngô quay đầu lại nhìn chằm chằm vào mặt Tô Thanh Hàn, đôi mắt màu tím nhạt kia có loại tà mị không nói ra được, chắc vì ra ngoài quá vội còn chưa kịp buộc mái tóc lên mà thả