Nơi này chỉ có một cây Hợp Hoan nở cực kỳ tươi tốt, nàng bay lên tìm cái tư thế thoải mái nửa dựa lên tàng cây, có lẽ quá mệt mỏi nên mí mắt híp lại, không qua bao lâu đã ngủ mất.
Đang ngủ say thì bị một giọng nữ nũng nịu đánh thức.
Chân phải Phượng Tê Ngô bị trượt khiến một mảnh lá cây rơi xuống, may mắn chính là người ở dưới tàng cây cũng không phát hiện ra.
"Vân Hạc, chỉ cần một câu nói của chàng, ta có thể không đồng ý chuyện hôn sự này?"Mắt nam tử bên cạnh rũ xuống, khóe miệng cười tà: "Hôm nay là đại hôn của tiên tử, xin tự trọng.
""Chàng vậy là có ý gì, ta khổ sở đợi chàng ba trăm năm, hôm nay chàng xuất quan lại lạnh như băng với ta.
” Tiên tử áo đỏ nhấc tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt, thật là chọc người thương tiếc.
Trong mắt Vân Hạc lạnh lẽo, nhìn chằm chằm tiên tử áo đỏ: "À ~ cho nên lúc ta bế quan tu luyện, ngươi lại cấu kết với Tam thái tử.
"Phượng Tê Ngô vừa nghe giật mình đến mức cằm cũng quên khép lại, thật là chuyện kinh thiên, đợi gặp Ti Mệnh nhất định phải nói với hắn.
Phượng Tê Ngô kéo tay áo hạ thấp người xuống muốn nghe rõ hơn chút, nhưng không nghĩ tới nhánh cây "rắc" một tiếng, thoát khỏi "cơ thể mẹ", Phượng Tê Ngô té ngã lăn xuống đất.
"Là do gần đây ta ăn quá nhiều sao? Cũng không có mà.
" Nàng xoa xoa cùi chỏ, cảm thấy sau lưng có hai ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm mình.
Chậm rãi đứng lên sửa lại ống tay áo một chút: "Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, nhị vị tiên gia cứ trò chuyện, ta không làm phiền nữa.
"Nàng bước bước nhỏ đang tính đi, Vân Hạc lại kéo Phượng Tê Ngô lại, lòng Phượng Tê Ngô trầm xuống: "Mới vừa rồi ta không nghe thấy gì hết, không quấy rầy nhã hứng của nhị vị.
"Vân Hạc nhìn dáng vẻ của Phượng Tê Ngô thì cười ra tiếng, lặng lẽ nói vài câu vào tai nàng, ngay sau đó kéo Tê Ngô vào trong lòng: "Ta và vị tiên tử này cũng là người quen biết cũ, hôm nay là ngày đại hỉ của nàng ta, vừa khéo gặp trên đường nên hàn huyên mấy câu, nàng về đừng có ghen rồi phạt ta nha.
" Dứt lời vuốt chóp mũi Phượng Tê Ngô rất dịu dàng.
Nhất thời sắc mặt tiên tử áo đỏ âm trầm