CHƯƠNG 1:
Edit: Khả Tịch Nguyệt
Beta: Khả Tịch Nguyệt
[ Chỉ có tại nhà Ý Vị Nhân Sinh ]
_____________
Thủ đô, quán bar Khinh Vụ
Một người đàn ông mặc trang phục thoải mái dựa vào sô pha, ánh sáng u tối ở quán bar chiếu trên mặt hắn, có thể thấy rõ khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ của hắn, hắn rũ mắt, uống cạn ly này đến ly khác.
Chẳng được bao lâu, một người đàn ông tóc vuốt ngược đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, ngón tay chọt một chút chai rượu trên bàn, bất đắc dĩ nói: "Cậu uống bao nhiêu rồi?"
Tần Chung Việt hừ một tiếng, nói: "Tôi ngàn ly không say đó."
Nói xong, ngồi thẳng thân mình, quay người rót ra một ly rượu cho người mới đến, cũng chính là Lê Quân, "Cậu cũng uống đi."
Lê Quân cự tuyệt nói: "Thôi, tôi đang bỏ thuốc lá kiêng rượu đây, chẳng qua vị kia nhà cậu có cho phép cậu uống như vậy không? Đừng để sau khi trở về thì quỳ ván giặt đồ à."
Tần Chung Việt nói: "Hiện tại trong nhà là do tôi làm chủ, y không dám la tôi đâu, tôi muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu."
Lê Quân ý vị không rõ mà nói: " Thật không?"
Tần Chung Việt nghe ra sự nghi ngờ trong giọng nói của anh ta, có chút tức giận, kiên định nói: "Đương nhiên rồi, tôi nói cho cậu nghe nè, trước kia là do tôi lười quản y, y mới tự chủ trương, hiện tại tôi nghiêm túc lên, y mới biết được sự lợi hại của tôi."
Lê Quân nói: "Ái chà, bị vợ quản nghiêm hiện tại xoay người làm chủ nhân à nha, việc này đúng là khó gặp, ngày khác phải gọi mấy anh em ra cùng nhau chúc mừng cậu mới được."
Sau đó nói tiếp: "Đường Minh mới mở một câu lạc bộ mới, mấy cô gái trong đó chất lượng cao lắm, dù sao vợ cậu cũng quản không được cậu nữa rồi, có muốn cùng đi giải toả sung sướng một chút hay không?"
Tần Chung Việt nói: "Đùa giỡn cái gì vậy chứ, tôi có vợ rồi à."
Hắn tiếp tục không khách khí mà nói: "Mấy người coi chừng nhiễm bệnh bây giờ."
Lê Quân cười cười, nói: "Mấy anh em lâu lâu có đi kiểm tra sức khoẻ, ai nhiễm bệnh cũng không tới lượt tôi, chẳng qua cậu kết hôn sớm như vậy, không cảm thấy đáng tiếc sao?"
Bọn họ là đám con nhà giàu, ai cũng đều mê chơi cả, chỉ có Tần Chung Việt là đặc biệt, mới 22 tuổi đã kết hôn, đến bây giờ đã được 5 năm. Trên thế giới này không có gió nào là không lọt khỏi tường, tất cả mọi người đều biết người vợ kia của hắn có xuất thân rất kém cỏi, thậm chí là một nam giới, cũng không biết có mị lực gì nữa.
Tần Chung Việt nghe Lê Quân nói xong, tiếp tục rót thêm vài ly rượu, bắt đầu không nhịn được, nói, "Có một số việc nghẹn trong lòng làm tôi thấy khó chịu, tôi xem cậu là anh em tôi mới nói với cậu đó."
Lê Quân nghe xong, hăng hái sáp người qua, "Cậu nói một chút tôi nghe coi."
Tần Chung Việt có chút say, gương mặt trắng nõn hơi hơi nổi lên màu hồng, hai tròng mắt hắn đen tuyền, cùng là đàn ông sắp 30 tuổi rồi, duy chỉ có mỗi Tần Chung Việt là còn lộ ra một hương vị ngây thơ trong sáng*, hắn hạ giọng, nói: "Ba tôi rất thích vợ của tôi."
*thiên chân thuần nhiên: ngây thơ, trong sáng, chất phác, tốt đẹp.
Lê Quân: "Hả? Có nghĩa là sao?"
Tần Chung Việt nói: "Tôi quen được vợ tôi là do ba tôi làm mai cho, ông còn buông lời hung ác, nói tôi mà không cưới y, chờ ông ấy rút lui rồi, tất cả tài sản Tần thị đều cho em họ của tôi hết."
Lê Quân kinh ngạc, "Cho Tần Văn Hiên hả? Chắc không phải vậy đâu."
Ai cũng biết cái tên Tần Văn Hiên kia chính là nhị thế tổ*, chuyện đặc biệt có thể làm được, đó là nếu giao Tần thị vào trong tay gã, phỏng chừng không đến mấy năm thì lập tức phá sản mất.
*Nhị thế tổ chính là bọn con cháu ngồi mát ăn bát vàng do những người cha người chú đi đánh đông dẹp bắc, bình định thiên hạ mang lại.
Tần Chung Việt nói: "Còn có thể có giả được sao? Sau khi tôi cưới y rồi, ba tôi cho y làm việc ở công ty."
Trong lòng Lê Quân bỗng nhiên giật mình, có một suy đoán không ổn lắm, "Ba cậu vòng đi vòng lại như vậy, không phải là vì giao công ty cho vợ cậu đó chứ......?"
Tần Chung Việt không nói gì, Lê Quân càng nghĩ càng cảm thấy có cái khả năng này, mờ mịt mở miệng, " Cậu có từng nghĩ tới...... Xuất thân của vợ cậu, cùng với ba của cậu......"
[ Chỉ có ở nhà Ý Vị Nhân Sinh ]
Tần Chung Việt đè thấp âm thanh, nhỏ giọng nói: "Tôi đã trộm cầm tóc của vợ tôi với ba tôi đi làm giám định rồi, không có quan hệ huyết thống."
Lê Quân thở ra nhẹ nhõm một hơi, thì ra Tần Chung Việt cũng từng hoài nghi như vậy, anh ta cười mỉa nói: "Hẳn là không có khả năng đó đâu, loại người như ba cậu không có khả năng sẽ làm ra chuyện có lỗi với cậu."
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Tần Chung Việt duỗi tay lấy chai rượu qua, rót cho mình một ly tràn đầy.
Lê Quân nói: "Cậu uống ít thôi, đợi lát nữa uống say còn phải đưa cậu trở về, đến lúc đó lại phải xem sắc mặt vợ cậu nữa."
Tần Chung Việt hừ hừ nói: "Y dám sao, tôi mới là chủ của cái nhà này."
Lê Quân nói: "Rồi rồi rồi, cậu là chủ của cái nhà này."
Tần Chung Việt ngẩng cổ, uống hơn nửa ly rượu, lại trầm mặc.
Lê Quân nhìn hắn thì thấy hai mắt hắn phiếm hồng, đôi mắt đong đầy nước, anh ta hoảng sợ, "Lão Tần, cậu khóc đó sao?"
Tần Chung Việt nói thầm: "Tôi khó chịu."
Lê Quân vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Nếu cậu thật sự không thích vợ cậu thì dứt khoát ly hôn đi."
Tần Chung Việt nói: "Vậy thì không được, vợ của tôi đã ngồi vào vị trí Phó giám đốc rồi, nếu ly hôn thì những cổ đông đó sẽ làm loạn."
Lê Quân cạn lời, Thái Tử gia của Tần thị bị lăn lộn đến mức này cũng coi như là lần đầu tiên anh ta thấy.
Tần Chung Việt nói: "Thật ra y tốt đẹp hơn tôi nhiều."
Hắn lại buồn bực nói: "Nhưng mà lại quá thích quản tôi, không cho tôi hút thuốc uống rượu, không cho tôi đi nhậu nhẹt tụ hội, còn đứng gác cổng, làm cho tôi đúng 10 giờ phải có mặt tại nhà!"
Lê Quân gật gật đầu, mấy cái này anh ta biết mà, người vợ Tạ Trọng Tinh kia của Tần Chung Việt, có ham muốn khống chế rất mạnh, Tần Chung Việt ở bên ngoài không có tự do gì, ngay cả lúc đi gặp gỡ bạn bè cũng sẽ gọi điện thoại đến kiểm tra, nói hắn về nhà đúng giờ, thậm chí khi cần thiết, còn tự mình tới đón người.
Lê Quân cũng biết, Tạ Trọng Tinh không ưa nhìn những người như bọn họ, cho nên những bạn bè khác của Lê Quân và Tần Chung Việt cũng không ưa nhìn Tạ Trọng Tinh.
Chính là trạng thái ghét nhau như chó với mèo vậy đó.
Tần Chung Việt vừa mới đây còn nói mình là chủ nhà, Tạ Trọng Tinh quản không được hắn, nhưng hiện tại uống rượu nhiều quá rồi, bắt đầu nhịn không được khai ra bí mật muốn đảo chính.
"Mỗi tuần phải giao lương thuế mười lần, chỉ có thể nhiều hơn không thể ít hơn, còn muốn hơn nửa tiếng đồng hồ trở lên, nếu không sẽ để cho dì giúp việc nấu canh bổ tới chọc tức tôi á!"
( Khả: mọi người, chỗ nộp lương thuế ấy là nộp mầm mống á J)))
"Tiền lương hay thẻ ngân hàng cũng nộp lên luôn rồi, mỗi ngày chỉ cho tôi một trăm nhân dân tệ! Một trăm nhân dân tệ thôi đó, còn có thể làm gì được nữa chứ? Trên giường làm y thoải mái mới có thể cho thêm mấy trăm!"
Tần Chung Việt nói đến chỗ khuất tất, hốc mắt càng thêm ướt, hắn lau lau khóe mắt, ủy khuất muốn chớt mà nói: "Nói thật, thiếu gia* ở ngoài còn quý hơn cả tôi, người ta lên sân khấu một lần là cả vạn, tôi còn sạch sẽ hơn bọn thiếu gia đó, cũng không biết y làm gì mà quản tôi nhiều như vậy chứ, ba tôi cho tôi tiền tiêu vặt một tháng là 800 vạn, y toàn tịch thu hết luôn."
(*từ gốc: thiếu gia/ tiểu thư - trong hoàn cảnh mà dụng ý như những cô gái/chàng trai bán mình trong hộp đêm, còn được gọi là bà chủ trẻ hoặc ông chủ trẻ được bao nuôi)
Lê Quân nghe đến trợn mắt há hốc mồm, không dám tiếp tục nghe nữa, sợ Tần Chung Việt tỉnh táo lại thì mình bị ám sát, nhanh nhẹn xen lời hắn: "Cậu uống nhiều rồi, ây da, đưa điện thoại cho tôi, tôi tìm số điện thoại của vợ cậu, để vợ cậu đón cậu về."
Tần Chung Việt nói: "Đừng gọi, y đi công tác rồi, nếu không làm sao tôi dám ra ngoài uống rượu chứ."
Lê Quân: "......"
...... Vừa rồi là ai thổi phồng bản thân là chủ của cái nhà này, là ai vậy hả?
Lê Quân đứng dậy dựt lại ly rượu của hắn, "Đừng uống nữa, uống say rồi tôi không tiễn cậu về đâu."
Tần Chung Việt cả giận nói: "Cậu có phải là đang khinh thường tôi phải không, tôi đã nói là tôi ngàn ly không say mà! Tôi có thể tự mình đi về."
Lê Quân: "......"
Anh ta đành phải ngồi xuống, nghĩ chờ lát nữa nếu hắn say quá thì đặt cho hắn một phòng.
[ Chỉ có ở nhà Ý Vị Nhân Sinh ]
Tần Chung Việt thốt lên câu tiếp theo, tiếp tục nói: "Nếu có thể sống lại một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không cưới y! Ba tôi thật sự không muốn giao gia nghiệp cho tôi, tôi sẽ để cho ông ấy nhận y làm con trai, coi như