Tiết sau, Tần Chung Việt lại ý đồ đến gần Tạ Trọng Tinh, "Bạn tôi ơi......"
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn một cái, "Cậu muốn nói gì?"
Tần Chung Việt ấp a ấp úng: "Tôi là thẳng nam."
Tạ Trọng Tinh: "?"
Y cảm giác mình không thể hiểu được, nhưng vẫn tính là lễ phép đáp lại, "À."
Tần Chung Việt nhìn y, lúng túng không nói tiếp.
Hắn biết bản thân rất ưu tú, Tạ Trọng Tinh thích hắn là chuyện thường tình ở huyện*, theo lý là chuyện nó vốn phải vậy rồi, nhưng nếu bọn họ ở bên nhau thì hắn sẽ có thêm một người mẹ, cho nên hắn phải cự tuyệt Tạ Trọng Tinh.
(*) gốc: 天经地义 thiên kinh địa nghĩa – chuyện thường tình, bình thường.
Tần Chung Việt đau lòng mà nghĩ, thật ra bọn họ làm bạn bè thì càng thích hợp hơn đó!
Tiết Tiếng Anh, Đậu Minh Mỹ không biết nghĩ như thế nào mà tự nhiên gọi tên Tần Chung Việt nói hắn đọc một đoạn tiếng Anh ngắn.
Tần Chung Việt suy nghĩ tới nhập thần, nghe thấy Đậu Minh Mỹ kêu tên hắn nên nhất thời không phản ứng kịp, Tạ Trọng Tinh đẩy khuỷu tay hắn một chút, hô hấp nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn, "Cô gọi cậu kìa."
Tần Chung Việt sợ tới mức lập tức đứng lên.
Giọng điệu Đậu Minh Mỹ ôn hòa: "Vị bạn học này, mời em đọc một đoạn ở trang 38."
Tần Chung Việt lật nhanh đến trang 38 mà Đậu Minh Mỹ nói rồi thì bạn học cả lớp có chút kinh ngạc nhìn về phía Đậu Minh Mỹ.
Trước kia cô ta không gọi tên Tần Chung Việt đọc bài đang học hoặc trả lời vấn đề.
Tần Chung Việt lật xong trang, còn hỏi Đậu Minh Mỹ, "Là bắt đầu đọc từ chỗ này sao cô?"
Giọng Đậu Minh Mỹ vẫn ôn hòa như cũ, "Đúng vậy, là chỗ này."
Tần Chung Việt tằng hắng giọng, bắt đầu đọc bài.
Ngoài dự đoán chính là khẩu ngữ tiếng Anh của hắn cực tốt, phi thường trôi chảy, hơn nữa nhấn nhá cũng là khẩu âm của Luân Đôn chính tông, âm thanh hắn trong sáng dễ nghe, đọc tiếng Anh lên nghe cũng giống đọc thơ vậy, quả thực là một loại hưởng thụ tuyệt vời.
Sau khi đọc xong, bạn học cả lớp đều vỗ tay mười phần nhiệt tình, ánh mắt nhìn về phía Tần Chung Việt nhiều hơn vài phần kinh diễm.
Đậu Minh Mỹ rất kinh ngạc, ánh mắt phát sáng, nói: "......!Đọc rất tốt, sit down please."
Tần Chung Việt dưới ánh mắt chăm chú của toàn lớp, vẻ mặt khiêm tốn ngồi xuống.
Hắn ở nước Anh đọc sách nhiều năm như vậy, không đến mức tiếng Anh còn không nói được.
Dù sao từ nhỏ hắn cũng được tiếp thu giáo dục quốc tế mà lớn lên.
Tạ Trọng Tinh cũng cảm thấy kinh ngạc, trong ánh mắt nhìn Tần Chung Việt mang theo mấy phần sáng ngời.
Vẻ mặt Tần Chung Việt vừa mới còn khiêm tốn thì nhận ra ánh mắt Tạ Trọng Tinh thay đổi, lập tức ưỡn ngực, ngón tay giao nhau, phong khinh vân đạm, hắn thì thầm: "Tôi đọc thế nào?"
Tạ Trọng Tinh trả lời: "Rất tốt."
Tần Chung Việt nói: "Nếu tiếng Anh của cậu không được tốt thì tôi có thể dạy cậu nha."
Tạ Trọng Tinh do dự, khẩu ngữ của y kém là vấn đề đã lâu, nếu có điều kiện mua một cái máy đọc để luyện nghe mỗi ngày cũng được, nhưng máy đọc với một bộ băng thôi cũng đã mấy trăm tệ rồi, y vẫn luôn có tí tẹo tiếc tiền.
Lúc này Đậu Minh Mỹ đột nhiên gọi Tạ Trọng Tinh một tiếng, sắc mặt không hề đẹp mà nói: "Tạ Trọng Tinh, đi học không nên làm việc riêng, ảnh hưởng đến bạn học khác!"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Y tức khắc ngồi ngay ngắn, ánh mắt tập trung về lại sách giáo khoa.
Tần Chung Việt không được Tạ Trọng Tinh đáp lại nên có chút buồn bực.
Trước khi hắn trọng sinh cũng đã 27 tuổi, làm một người trưởng thành không có gì gọi là kiên nhẫn, muốn hắn mỗi ngày ngồi vào lớp học thì chính là một loại tra tấn đối với bản thân, nếu không phải có Tạ Trọng Tinh 18 tuổi đang xem, hắn đúng là kiên trì không nổi nữa rồi.
Có thể nói hiện tại thú vui lớn nhất của hắn đó là khi đi học được thầm thì to nhỏ với Tạ Trọng Tinh!
Mà ngay cả giáo viên tiếng Anh cũng cướp đoạt thú vui này của hắn khiến thời gian kế tiếp lập tức trở thành một ngày dài bằng một năm.
Sau tiết Tiếng Anh là lúc tan học, Đậu Minh Mỹ một bên sửa sang lại giáo án, một bên gọi Tần Chung Việt lại, biểu tình ôn hòa nói với Tần Chung Việt: "Tần Chung Việt, em tới văn phòng của cô một chút, cô có chuyện muốn với em."
Tần Chung Việt nhìn Tạ Trọng Tinh, hắn đang định đi nhà ăn của trường ăn cơm cùng Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh gật đầu với hắn, nói: "Cậu đi trước đi, chúng tôi chờ cậu."
Tần Chung Việt nghe xong, trừng mắt nhìn Chung Nhất Minh âm hồn bất tán một cái, đi theo Đậu Minh Mỹ ra ngoài.
Bạn học nam Đặng Kỳ phía sau Tạ Trọng Tinh, cũng chính đầu têu cầm đầu gọi Tần Chung Việt là anh trai kia, vui cười nói: " Không phải là Đậu Minh Mỹ muốn thông đồng với ba của Tần Chung Việt rồi đó chớ."
Chung Nhất Minh quay đầu lại nhìn cậu ta, "Cậu nói bậy gì đó."
Đặng Kỳ nói: "Nói bậy cái gì, mấy vụ này đều là có căn cứ mà, thành tích tiếng Anh của Tạ Trọng Tinh cũng không kém, cô ta luôn kén cá chọn canh, ngược lại lúc trước thì rất tốt với những người như Phó Đông Lâm."
Dừng một chút mới tiếp tục: "Đối với cậu coi như còn tốt, chẳng qua là cậu đã nói chuyện với mẹ ủa cậu rồi nên cô ta không xuống tay được thôi."
Đặng Kỳ với Chung Nhất Minh là bạn học cấp 2, khá là rõ tình huống gia đình của cậu bạn này.
Chung Nhất Minh xụ mặt: "Đừng nói bậy."
Đặng Kỳ không thuận theo cũng không buông tha: "Nhà tôi cũng chỉ ở mức bình thường nên cô ta chướng mắt."
Chung Nhất Minh không để ý đến cậu ta nữa, Đặng Kỳ cũng không đi, cậu ta cũng đang đợi Tần Chung Việt, tò mò Đậu Minh Mỹ tìm anh trai làm gì.
Vài người đợi ở phòng học trong chốc lát, cuối cùng Tần Chung Việt cũng quay về.
Đặng Kỳ thấy hắn, mở miệng đầu tiên hỏi: "Anh, cô Đậu tìm anh làm gì vậy?"
Tần Chung Việt nói: "À, không có chuyện gì, cô hỏi tôi có muốn đổi chỗ ngồi hay không, nói là sợ Tạ Trọng Tinh ảnh hưởng tôi, nhưng tôi nói không cần, tôi chỉ thích ngồi ở chỗ này.
Sau đó còn nói tôi đọc tiếng Anh rất tốt, cực kỳ xem trọng tôi, muốn tôi tham gia cuộc thi gì đó nên hỏi cách liên lạc với ba tôi."
Đặng Kỳ: "......!Vậy là anh cho luôn hả?"
Tần Chung Việt nói: "Cách liên lạc sao? Tôi cho mà."
Đặng Kỳ uyển chuyển hỏi lại: "Chắc là mẹ anh sẽ tức giận lắm hen?"
Tần Chung Việt: "Ủa tại sao mẹ tôi phải tức giận? Nếu cô giáo khen tôi trước mặt bà ấy, bà ấy nhất định sẽ lập tức cho tôi tiền để khen tôi đó."
Đặng Kỳ: "......"
Tần Chung Việt nói với Tạ Trọng Tinh: "Đi nào, đi ăn cơm đi, tôi mới nộp chút tiền vào trong thẻ ăn