Chương 25: Rơi một biển nước mắt Thái Bình Dương vì vợ
Tần Chung Việt cảm giác miệng mình càng ngày càng khô, hắn liếm liếm môi, ma xui quỷ khiến mở miệng: "Vậy cậu hôn tôi một cái được không?"
Edit & Beta: Khả Tịch Nguyệt
_____________________
Tuần này Tạ Trọng Tinh vẫn về nhà.
Phỏng chừng Tạ Quốc Húc với Lưu Tú cũng chưa nghĩ đến y sẽ trở về nên lúc thấy y đều ngây dại.
Hàng xóm cũng thấy được Tạ Trọng Tinh, chạy đến chào hỏi với y, "Trọng Tinh ơi, con lại đây, đêm nay đến nhà dì ăn cơm đi, nhà dì còn một chiếc giường, con qua đây ngủ."
Tạ Trọng Tinh lễ phép từ chối, "Cảm ơn dì, không cần đâu ạ."
Hàng xóm thương tiếc nói: "Không cần khách khí với dì đâu, chỗ đó chuột sói một ổ, con đừng để mình bị ảnh hưởng, dì xem tin tức rồi, thành tích con tốt như vậy, giáo viên con nói có thể đậu Thanh Hoa Bắc Đại lận, thật sự có tiền đồ đó, ba mẹ ruột còn đau ch.ết con, làm sao để con nghỉ học được chứ!"
Bà ấy nói lời này, còn cố ý đề cao âm lượng, Tạ Quốc Húc và Lưu Tú nghe vào trong tai, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Sắc mặt Tạ Trọng Tinh không thay đổi, vẫn lễ phép như cũ, "Cảm ơn dì ạ, nhưng thật sự không cần, con có nhà."
Lời này vừa nói ra, hàng xóm cũng không nói nữa, một lát sau mới nói: "Như vậy à, vậy con có việc có thể qua đây tìm dì, hàng xóm quê nhà hết cả mà, có thể giúp chúng ta khẳng định sẽ giúp."
Nói xong thì vào nhà, kề tai nói nhỏ với chồng bà ấy, "Đứa nhỏ này không phải bị ngược đến choáng rồi chứ, còn nhận cái nhà kia làm cha mẹ nữa."
Người đàn ông không kiên nhẫn mà nói: "Bà lo cho tốt bản thân đi, đừng luôn châm ngòi người khác nữa."
Người đàn bà phỉ nhổ rồi đi nấu cơm.
Tạ Trọng Tinh buông cặp, dường như không có việc gì hỏi: "Có cơm của tôi không?"
Tạ Quốc Húc và Lưu Tú nhìn nhau thoáng qua, còn chưa nói chuyện thì Tạ Tử An đã lao tới, âm thanh sắc nhọn mà kêu lên, "Mày còn mặt mũi trở về sao! Mày có biết bởi vì mày mà tao ở trường học bị mất mặt bao nhiêu hay không!!"
Tạ Trọng Tinh lẳng lặng không nói gì.
Ngón tay Tạ Tử An chỉ vào ngoài cửa, lớn tiếng nói: "Mày cút cho tao ngay! Mày không phải anh tao! Cũng không phải con của ba mẹ tao! Ba mày đã ch.ết! Mày chính là đứa con hoang!!"
Lời này vừa nói ra, trong mắt Tạ Trọng Tinh hiện lên một tia tàn nhẫn, y lạnh lùng thốt: "Giữ miệng sạch sẽ một chút, phòng hiện tại cậu đang ở, còn không nhất định là nhà cậu, chỉ cần tôi muốn kiện thì tùy thời đều có thể kiện các người, lấy lại tiền bồi thường của ba tôi."
Tạ Tử An còn muốn nói cái gì nữa thì đã bị Tạ Quốc Húc bưng kín miệng, nghiêm khắc nói: "Mày câm miệng cho tao!"
Tạ Tử An an tĩnh lại.
Tạ Trọng Tinh hỏi lần nữa: "Có cơm của tôi không?"
Giọng Lưu Tú mềm xuống, "Có, có, mới vừa nấu xong, mau lại đây ăn."
Vừa nói vừa kéo chỗ ngồi ra, đặt một chén cơm đã được bới đầy tới trước mặt Tạ Trọng Tinh.
Tạ Tử An đáng thương mà nói: "Mẹ! Đó là cơm của con!"
Lưu Tú nói: "Không phải con vừa mới ăn rất nhiều đồ ăn vặt sao? Ăn không ngon nữa đâu, nhường cho anh con ăn đi."
Tạ Tử An còn muốn làm loạn thì bị Tạ Quốc Húc đá cho một chân, thấp giọng nói: "Câm miệng, về phòng mày làm bài tập đi!"
Mặt Tạ Tử An đột nhiên đỏ lên, oán hận nhìn qua Tạ Trọng Tinh, quay đầu chạy về phòng.
Lưu Tú và Tạ Quốc Húc vây quanh Tạ Trọng Tinh đang ngồi xuống, Lưu Tú nhìn thoáng qua Tạ Quốc Húc, ôn nhu nói: "Tinh Tinh à, chúng ta vẫn là người một nhà đúng không?"
Tạ Trọng Tinh nhìn đồ ăn đầy bàn, đột nhiên hỏi: "Tên của tôi, là ai đặt?"
Sắc mặt Lưu Tú cứng đờ, không nói gì.
Tạ Trọng Tinh nói: "Là ba tôi đặt?"
Tạ Quốc Húc trầm mặc thật lâu, mới nói: "Đến bây giờ ba cũng không gạt con nữa, đúng vậy, con thật sự không phải là con của ba, con là con của Tạ Thanh Hà."
Lưu Tú cắn răng nhìn Tạ Quốc Húc, "Ông lại nói bậy gì đó?"
Tạ Quốc Húc không để ý đến bà ta, "Tên của con, là mẹ ruột con đặt cho."
Tim Tạ Trọng Tinh tăng tốc đập, ngón tay không tự giác mà nắm chặt, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, "Mẹ tôi là ai?"
Tạ Quốc Húc không đáp, "Con đừng oán ba, mẹ ruột con không cần con nên chỉ để lại cái tên này cho con, ba con cũng đã ch.ết, nếu ba không có một chút lương tâm thì đã tùy tiện ném con đến nơi nào đó rồi để con tự sinh tự diệt là được, nhưng ba còn mang con trở về, cho dù chúng ta không phải cha mẹ ruột của con, nhưng chúng ta đã nuôi con mười tám năm, con cũng đã gọi chúng ta là ba mẹ mười tám năm rồi, chỉ là muốn cho con nghỉ học thôi, con không thích chúng ta cũng sẽ không ép con, nếu thật sự không muốn cho con đi học thì ngay cả cấp 3 cũng không thể học được."
"Ba nói nhiều với con như vậy, chỉ muốn nói cho con biết, chúng ta vẫn là người một nhà, con nói rõ ràng với phóng viên đi, để bọn họ lên đài truyền hình làm sáng tỏ một chút, nếu không về sau ba với mẹ con không có ngày tốt nào đâu, sau này con cũng không có chỗ dựa vào."
Lưu Tú nghe xong cũng gật đầu theo, "Đúng đúng đúng!" Vẻ mặt bà ta hiền từ, "Sau này con sinh con, mẹ còn có thể giữ con cho con, nơi này là nhà của con, là gốc gác của con, lúc nào con trở về cũng được, người mẹ kia không cần con, nhưng mẹ cần con nha, mẹ và ba đều cần con, chúng ta đã là người một nhà mười tám năm rồi, chẳng lẽ không thể làm người một nhà cả đời sao?"
Tạ Trọng Tinh giống như bị bọn họ thuyết phục, con ngươi rũ xuống, không đáp.
Lưu Tú ân cần gắp thịt cho y, "Tinh Tinh à, mau ăn cơm đi, ăn nhiều một chút, không phải muốn thi đại học sao? Mẹ làm nhiều đồ ăn ngon cho con đó, bồi bổ thân thể."
Tạ Quốc Húc cũng gắp đồ ăn cho y, "Con ngẫm lại cho tốt đi."
Tạ Trọng Tinh không động đến đồ ăn mà bọn họ gắp cho, chỉ ăn cơm một lát, sau đó thấp giọng nói: "Các người nói rất đúng, ba ruột tôi không còn, mẹ ruột tôi cũng không cần tôi, là các người đã nuôi tôi mười tám năm, tôi nên nhận các người làm ba, làm mẹ mới đúng."
Lưu Tú mừng rỡ, "Đúng đúng! Chính là như vậy, con trai ngoan, đều là người một nhà cả mà, nào có hận thù một sớm một chiều chứ, nào, tiếp tục ăn cơm."
Giọng điệu Tạ Trọng Tinh đều đều nói: "Tôi ăn no rồi, không muốn ăn nữa."
Lưu Tú đáp: "Vậy thì không ăn nữa, chén con đặt ở nơi này đi, để mẹ thu dọn cho."
Tạ Quốc Húc nói: "Phóng viên bên kia......"
Tạ Trọng Tinh đáp: "Tôi sẽ đi làm rõ, đó chỉ là hiểu lầm mà thôi."
Tạ Quốc Húc tức khắc thở ra nhẹ nhõm một hơi.
Tạ Trọng Tinh đang muốn trở về cái ban công nhỏ của mình kia, Lưu Tú đã khẩn trương đứng lên, nói: "Từ từ, phòng con mẹ còn chưa quét dọn lại cho con."
Tạ Trọng Tinh làm như không nghe thấy, y đi qua đó đẩy cửa ra thì thấy, tấm ván gỗ làm giường trước kia của mình đã bị tháo bỏ.
Lưu Tú có chút vô thố đi đến bên cạnh y, xấu hổ nói: "Con qua phòng An An ngủ đi, ngày hôm qua mẹ mới quét dọn vệ sinh trong phòng đó......"
Tạ Trọng Tinh cười khẽ lên, nói: "Được."
Vài phút sau, mắt điếc tai ngơ với tiếng thét chói tai của Tạ Tử An cùng âm thanh trách cứ của Tạ Quốc Húc ở bên ngoài, Tạ Trọng Tinh nhìn phòng Tạ Tử An, đột nhiên cười lạnh một chút, hốc mắt đã hơi ươn ướt.
Tạ Thanh Hà, Tạ Trọng Tinh.
Hà thanh tinh trọng, mẹ ruột của mình, hẳn là rất yêu ba mình, cũng yêu mình nữa.
Mình là đứa nhỏ được sinh ra trong sự chờ mong cùng yêu thích của cha mẹ.
(*) Hà thanh tinh trọng: 河清 – Hà Thanh: Nước sông trở nên trong xanh.
Chủ yếu đề cập đến vùng nước trong của sông Hoàng Hà.
Khi sông Hoàng Hà đục và hiếm khi trong xanh, người xưa dùng "heqing"(hà thanh) như một biểu tượng của sự thịnh vượng và hòa bình; 星重 – Tinh Trọng: Sao sáng trên trời.
Hà Thanh Tinh Trọng là phong cảnh đẹp có sao trên trời soi xuống sông xanh.
Kỳ nghỉ kết thúc, Tạ Trọng Tinh về lại trường học.
Tần Chung Việt thật cẩn thận hỏi: "Lấy được hợp đồng không?"
Tạ Trọng Tinh gật đầu, bình tĩnh nói: "Lấy được."
Tần Chung Việt nhỏ giọng hỏi: "Có thể cho tôi xem được không?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Cậu không cần xem thì tốt hơn."
Tần Chung Việt: "Vì sao á? Cậu không tin tôi sao? Tôi sẽ không tiết lộ ra ngoài mà."
Nói xong thì lộ ra biểu tình đáng thương.
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tạ Trọng Tinh nói: "Cậu muốn xem thật hả?"
Tần Chung Việt gật gật đầu, "Muốn!"
Tạ Trọng Tinh nói: "Vậy cậu nhìn rồi đừng khóc nha."
Tần Chung Việt không cho là đúng, "Anh Khải Kỳ đã cho tôi xem nội dung hợp đồng rồi, sao tôi có thể khóc được chứ."
Tạ Trọng Tinh lấy bản hợp đồng kia từ cặp ra, giao cho Tần Chung Việt, nghiêm túc nói: "Đừng khóc đó."
Tần Chung Việt cũng nghiêm túc nói: "Có một chuyện cậu hiểu lầm rồi, tôi thật sự không thích khóc, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng khóc, lần trước chỉ là ngoài ý muốn thôi, nếu không cả đời tôi sẽ không biết nước mắt là cái vị gì nữa!"
Nói xong, hắn mở hợp đồng ra.
Ngay sau đó, Tạ Trọng Tinh đã thấy hai mắt hắn nhanh chóng phiếm hồng, hốc mắt lập tức chứa đầy nước mắt, trong âm thanh của hắn mang theo tiếng khóc nức nở dày đặc, mắng: "Má nó!"
Hai mươi năm!
Hai mươi năm!!!!
Tiền lương mỗi năm năm vạn! Hai mươi năm!
Tần Chung Việt khóc thành tiếng nức nở, từng hột nước mắt bự bự cuồn cuộn mà xuống, rơi trên hợp đồng, làm ướt trang giấy.
Tạ Trọng Tinh: "............"
Y duỗi tay vỗ vỗ lưng Tần Chung Việt, nhẹ giọng trấn an: "Đừng khóc, tôi không ký cái hợp đồng này, chuyện chưa thành mà, cậu đừng khóc."
Tần Chung Việt nghe xong lời này, khóc càng thêm thê thảm.
Tuy tiết tự học còn chưa bắt đầu nhưng trong phòng học đã có không ít bạn học lục tục tới rồi, nhìn thấy Tần Chung Việt khóc thành tiếng thê thảm như vậy cùng với Tạ Trọng Tinh vẻ mặt ôn nhu ở bên cạnh trấn an, đều cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng.
Chung Nhất Minh đi tới trong ánh mắt chờ đợi của toàn bộ nam nữ sinh, hỏi: "Cậu làm sao vậy? Khóc cái gì?"
Tần Chung Việt hmuhmu mà khóc lóc, nói không nên lời lời, Chung Nhất Minh mắt tinh thấy được trong tay hắn đang cầm một tờ giấy nên vươn tay muốn lấy, lại bị Tần Chung Việt giữ chặt chẽ trong lòng ngực, không chịu để cậu ta xem.
Chung Nhất Minh đành phải hỏi: "Tại sao cậu khóc vậy?"
Tần Chung Việt nuốt nước bọt nói: "Tôi muốn khóc thì khóc, tôi là nam thì không thể khóc sao? Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ rơi, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm thôi!"
Chung Nhất Minh: "......"
Chung Nhất Minh nói: "Đừng khóc nữa, lau nước mắt đi."
Nói xong thì móc ra một gói khăn giấy, để lên trên mặt bàn của Tần Chung Việt rồi quay đầu về lại chỗ ngồi của mình.
Một lát sau, lại có một bạn học nam hỏi: "Anh, anh khóc gì á? Đừng khóc ha, cho anh kẹo ăn nè."
Vừa nói vừa chộp một nắm kẹo để trên bàn cho hắn.
Liên tục có bạn học tới đây an ủi hắn, tuy chưa thể trấn an hắn, nói hắn đừng khóc nữa, nhưng vì đồ trên mặt bàn chồng đống càng ngày càng nhiều nên Tần Chung Việt cũng chậm rãi ổn định cảm xúc lại.
Tạ Trọng Tinh nói: "Mọi người quan tâm cậu như vậy, cậu không nên để cho bọn họ tiếp tục lo lắng nữa, mau nín đi."
Tần Chung Việt hít hít cái mũi, hai mắt đỏ rực mà nhìn y một cái rồi lấy điện thoại ra cúi đầu soạn một tin nhắn cho Tần Hướng Tiền.
"Ba, con thật sự quá yêu ba, thật sự!!"
"Con nhất định sẽ học tập thiệt tốt, thi đậu Thanh Bắc, cho ba vinh quang!!"
Mà bên kia, Tần Hướng Tiền nhận được tin nhắn của Tần Chung Việt, nhìn đi nhìn lại mấy lần, vẻ mặt thản nhiên buông xuống ——
Quen rồi, quen rồi......!
Tạ Tử An tới trường học, lúc cậu ta vào cửa phòng học đã nhận ra có rất nhiều người đang nhìn cậu ta, không khỏi mím chặt khóe môi.
Cậu ta rất bực bội, cực kỳ bực bội nhưng không biết tống cảm xúc chướng khí này ra chỗ nào, vì thế đi đến chỗ ngồi của mình, dùng sức ném ghế dựa một chút khiến nó phát ra một tiếng vang "Loảng xoảng" thật lớn, toàn bộ phòng học nháy mắt yên tĩnh lại.
Tạ Tử An vừa lấy sách ra thì nghe thấy có người cố tình kéo cao giọng, lớn tiếng nói: "Các cậu có xem tin tức tiếp theo của ngày hôm qua không?"
"Tin tức gì á?" Người này vừa nói xong thì có một người khác làm vai diễn phụ, kẻ xướng người hoạ cùng to giọng mà hàn huyên.
"Chính là sự kiện Tạ Trọng Tinh kia kìa, tin này được tiết lộ rồi, chuyện cha mẹ cậu ấy muốn bán cậu ấy đúng là sự thật."
"Chuyện này là sao?"
"Tạ Trọng Tinh về nhà thì phát hiện ở nhà có một bản hợp đồng, hóa ra ba mẹ cậu ấy bán cậu ấy cho một công ty lừa đảo, ký hợp đồng lao động hai mươi năm lận."
"Cái gì? Hai mươi năm? Đây không phải là khế bán mình ở cổ đại hay sao!"
"Cho nên mới nói nha, nói bán mình cũng không sai mà, cậu tôi là luật sư nên tôi