(*) 往死里学: nó xuất phát từ "đánh đến ch.ết", có nghĩa là đánh một người thật mạnh, không thương tiếc và đánh người đó càng gần cái ch.ết càng tốt.
Vì vậy, người ta suy ra "học từ cõi chết" có nghĩa là "chăm chỉ học hành, tốt nhất là làm việc chăm chỉ cho đến khi bạn sắp chết".
Tìm thấy câu này trên Internet dường như là câu thành ngữ "Miễn là bạn không chết, bạn sẽ học từ người chết."
Đây đáng lẽ là một buổi sáng không có điều kỳ lạ gì, nếu là bình thường, Tần Chung Việt sẽ đúng 6 giờ thức giấc, mười phút rửa mặt xong, tốn hai mươi phút ăn cơm sáng, rồi tài xế sẽ đưa hắn đến trường học trong vòng hai mươi phút, hắn còn có thể ngủ thêm một giấc trên xe, cuối cùng đúng 7 giờ bước vào phòng học, còn dành mười phút nói chuyện 50 xu một ngày*, với Tạ Trọng Tinh thời gian trôi qua đầy đủ mà thỏa mãn.
(*)聊五毛钱的天: Nói về 50 xu, một từ phổ biến trên mạng ở Tung Của, thể hiện mong muốn có người trò chuyện cùng.
Xuất hiện sớm nhất ở tiểu phẩm 《 Nhân viên làm thêm giờ 》của Triệu Bản Sơn, Tống Đan Đan.
Meme nè
Nhưng mà sáng sớm này, đã định sẵn là bắt đầu cho một tương lai bi thảm của Tần Chung Việt rồi.
Trời còn tối, mặt trăng còn chưa biến mất, ánh trăng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Trọng Tinh đến rõ ràng.
"Nên rời giường rồi." Giọng Tạ Trọng Tinh ôn nhu nói.
Tần Chung Việt bị y miễn cưỡng đánh thức nên vẫn đang mơ màng, Tạ Trọng Tinh nói tiếp: "Hiện tại là 4 giờ 29 phút, cậu còn một phút để ngủ nướng."
Tần Chung Việt: "......"
Hắn rất buồn ngủ, hai mắt gần như không mở ra được, "Có thể cho thêm năm phút được không á?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Không được."
Y một bên nói, một bên xem đồng hồ bấm giây, đồng hồ bấm giây tự có chức năng đếm thời gian, tuy giọng nói mềm nhẹ nhưng không thiếu mệnh lệnh cường thế, "Bốn rưỡi rồi, rời giường đi, nhanh."
Tần Chung Việt: "......"
Hắn không muốn dậy đâu!
Tần Chung Việt quấn chặt chăn nhỏ, miệng bắt đầu làm nũng: "Tinh Tinh tốt bụng ơi, cho chui ngủ thêm năm phút nữa đi, năm phút sau chui nhất định sẽ rời giường!"
Tạ Trọng Tinh nói: "Có phải sau năm phút lại thêm năm phút nữa đúng không?"
Tạ Trọng Tinh thả nhẹ giọng, nói: "Nhất định phải kiên trì chuyện này, nếu một ngày không kiên trì được thì sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ mất, tôi tin tưởng cậu nói muốn thi vào Thanh Bắc, nói muốn học cùng tôi, hẳn không phải chỉ là nói ngoài miệng một chút thôi chứ?"
Tần Chung Việt: "......"
Tần Chung Việt xốc chăn lên bò ra, "Tôi dậy, hiện tại tôi dậy liền đây."
Tạ Trọng Tinh mở đèn, bấm đồng hồ bấm giây trước mặt Tần Chung Việt, "Hai phút đánh răng rửa mặt, mau đi."
Tần Chung Việt: "......"
Hắn lắc lắc bản mặt phê pha chạy nhanh vào phòng tắm.
Đánh răng được một nửa đã nghe thấy Tạ Trọng Tinh gõ cửa, báo giờ một cách vô tình, "Còn 30 giây cuối cùng, nhanh lên."
Tần Chung Việt đành phải qua loa kết thúc trận đánh răng này, nhanh chóng rửa mặt rồi đột nhiên mở cửa ra.
Tạ Trọng Tinh ấn đồng hồ bấm giây, giọng điệu rất ôn nhu mà nói: "1 phút 53 giây, còn dư bảy giây, cậu giỏi quá, tôi tin cậu đã tiến lên một bước hướng về phía Thanh Bắc rồi đó, bây giờ học thuộc phần tài liệu này đi, trong đây có trọng điểm thi môn Ngữ Văn lớp mười và mười một, có các câu hỏi của kỳ thi đại học trước đây, kết hợp với sách giáo khoa, cho cậu một tiếng học đến trang thứ ba.
"
Tần Chung Việt nhìn tờ giấy lớn rậm rạp là chữ, trước mắt tối sầm.
Tạ Trọng Tinh nói tiếp: "Học xong mới có thể ăn cơm, không học xong thì tôi sẽ chịu đói với cậu."
Tạ Trọng Tinh nghiêm túc nói: "Chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu."
"......" Vẻ mặt Tần Chung Việt chết lặng.
Tạ Trọng Tinh nói: "Bắt đầu đi."
Y ấn đồng hồ bấm giây.
*
Tinh thần cả người Tần Chung Việt đều sa sút, giữa trưa hắn cũng bị Tạ Trọng Tinh nhìn chằm chằm lúc làm đề, học trọng điểm.
Đặng Kỳ ôm bóng rổ đi tới hỏi: "Anh, chơi bóng rổ không?"
Ánh mắt Tần Chung Việt sáng lên, muốn quay đầu cầu ân chuẩn, kết quả Tạ Trọng Tinh đã giành trước một bước mở miệng thay hắn, "Cậu ấy không chơi đâu."
Tần Chung Việt: "......"
Ánh sáng trong mắt hắn lụi tắt từng chút, vẻ mặt tang thương gật đầu, "Tôi không chơi đâu, tôi muốn học tập, tôi yêu học tập, tôi muốn thi vào Thanh Bắc."
Đặng Kỳ bị không khí quỷ dị giữa hai người bọn họ dọa sợ tới mức lui về sau vài bước, cậu ta ngượng ngùng nói: "Như vậy hả, vậy anh, anh cố lên."
Nói xong thì chạy nhanh ra khỏi phòng học cùng với mấy bạn học nam khác.
"Tần Chung Việt nghiêm túc á, cậu ta cũng muốn thi vào Thanh Bắc sao?"
"Nghiêm túc đó, đã học đến mức có quầng thâm mắt luôn rồi."
"Thành tích của anh í chắc là không kém đâu ha?"
"Không biết nha, cậu ta có nộp đề với bài tập, nhưng đáp án đúng hay không thì tui không biết, mà chữ viết còn khá tốt, rồng bay phượng múa, nhìn giống như từng luyện qua vậy á."
"Tiếng Anh của anh ấy cũng rất tốt đó nha, Đậu Minh Mỹ kia hay gọi anh ấy trả lời câu hỏi, chưa từng đáp sai luôn."
"Vậy thành tích hẳn là không tồi hen."
"Tuần sau là thi thử rồi, đến lúc đó xem thành tích của cậu ta thử."
"Không nói cái này nữa, đi đi đi, chơi bóng đi."
......!
Tần Chung Việt viết mấy chữ rồi dừng lại, cũng không quay đầu mà nhỏ giọng nói: "Tôi muốn đi xi xi."
Tạ Trọng Tinh đang làm đề, nghe xong lời này thì đưa đồng hồ bấm giây cho hắn, "Tự mình ấn đi, đi xi xi xong thì mang về cho tôi xem."
Ánh mắt Tần Chung Việt dại ra: "......"
Mấy ngày như vầy, hắn còn phải vượt qua hai tháng sao?
Cuộc sống này, đến tột cùng có thú vui gì chớ?
*
Buổi tối về đến nhà, Tần Chung Việt tiếp tục khổ học.
Vệ Trí Bác cũng qua đây, anh ta và Tạ Trọng Tinh tiến hành thảo luận kịch liệt về vấn đề làm như thế nào giúp Tần Chung Việt nâng lên 252 điểm trong vòng hai tháng này để thi vô được Thanh Bắc, cuối cùng đạt thành một nhận thức chung ép mục tiêu là Tần Chung Việt học đến ch.ết mới kết thúc cuộc gặp gỡ hữu hảo này.
Vệ Trí Bác đi rồi, nhưng anh ta để lại tài liệu dạy học tinh hoa mà cả đời anh ta đã cất giấu, Tạ Trọng Tinh như đạt được chí bảo, sau hai giờ lật xem, ý nghĩ đã rộng mở hơn rất nhiều, đối với việc dạy Tần Chung Việt ra sao cũng càng thêm tự tin.
Giọng y tận lực ôn nhu, nói với Tần Chung Việt: "Tuần này tôi có thể giúp cậu nâng lên 50 điểm."
Tần Chung Việt không hỏi nâng lên bằng cách nào, hắn không dám hỏi.
[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh ]
Thời gian Tạ Trọng Tinh cho hắn ăn cơm chỉ có mười phút nên hắn không có cách nào thong thả ung dung ăn nửa tiếng giống như trước đây nữa, lần này hắn nhanh chóng dùng năm phút kết thúc bữa tối rồi dùng năm phút dư lại gọi điện thoại cho Tần Hướng Tiền.
Tần Hướng Tiền nhận điện thoại đã nghe được giọng nói quay cuồng của Tần Chung Việt che phủ, "Ba!"
Tần Hướng Tiền: "......!Làm sao đó?"
Tần Chung Việt quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Trọng Tinh,