Lúc này một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện ở cửa, con mắt bà ta hồng lên, sắc mặt khó coi, cái đầu xõa tung giống như nữ quỷ, bà ta lớn tiếng nói: "Chung Nhất Minh! Mày đi ra cho tao!!"
Âm thanh của bà ta quá mức cuồng loạn, phòng học vừa mới rồi còn vô cùng náo nhiệt đã lập tức an tĩnh lại.
Động tác của mọi người nhất trí nhìn về phía Chung Nhất Minh.
Chung Nhất Minh chậm rãi đứng lên, dường như dự cảm được điều gì đó mà sắc mặt đã trắng bệch trước.
Chung Nhất Minh đi ra ngoài, hô một tiếng mẹ với phụ nữ đó rồi hỏi: "Sao mẹ lại tới đây?"
Dì Triệu cười lạnh, "Sao hả? Tao không thể tới trường mày à? Tao cực cực khổ khổ cho mày ăn cho mày học cho mày ăn mặc, mày lại đối xử với tao như vậy hả? Nếu không phải tao cho người sửa máy tính tới tra máy tính của mày, tao còn không biết mày vậy mà là một thằng biến thái!!"
Sắc mặt Chung Nhất Minh rốt cuộc trắng tới mức như không còn máu, giọng nói cậu ta trở nên run rẩy, "Mẹ nhìn máy tính của con?"
Dì Triệu đột nhiên quăng cho cậu ta một bạt tai, kêu khóc, "Tao thật sự phí công nuôi dưỡng mày mà, sao mày có thể đối xử với tao như vậy, mày với ba mày sao có thể đối xử với tao như vậy!"
Tiếng kêu khóc của bà ta đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt bạn học, những ánh mắt tò mò tìm tòi đó khiến sắc mặt Chung Nhất Minh càng thêm khó coi, hốc mắt cũng đỏ lên theo, giọng điệu cậu ta mềm đi, thần sắc lo âu mà nói với dì Triệu: "Mẹ, muốn nói cái gì thì chúng ta về nhà rồi nói, được không?"
Dì Triệu hét lên: "Sao hả, hiện tại mày sợ mất mặt à! Mày dám làm mày còn sợ mất mặt sao?? Tao và ba mày đều là người bình thường, sao lại sinh ra một thằng biến thái như này chứ!!"
Bị hai chữ "Biến thái" lặp đi lặp lại nhiều lần chọc phá màng tai, sắc mặt trắng bệch của Chung Nhất Minh đột nhiên đỏ lên, âm lượng cũng tăng cao vài phần, "Mẹ!" Ngay sau đó giọng nói lại đột nhiên thấp hèn, dùng giọng điệu cầu xin nói: "Mẹ, muốn nói cái gì thì chúng ta về nhà rồi nói, cái gì con cũng nghe mẹ, đừng làm loạn ở trường học, có được không mẹ?"
"Mày nói tao đừng làm loạn? Mày nghĩ là tao đang làm loạn à? Mày muốn tao trở về, tao càng không trở về!" Nói xong thì đấm ngực dậm chân tại chỗ mà khóc, "Đời trước tao đã tạo nghiệt gì chứ, nuôi được đứa con trai mà nó lại thích con trai!! Thích con trai! Tao sống còn có ý nghĩa gì nữa, tao cứ ch.ết đi cho rồi!"
Máu toàn thân Chung Nhất Minh giống như dồn lên đại não, mặt của cậu ta vô cùng đỏ, ánh mắt tuyệt vọng, lỗ tai nổ vang, cuối cùng không nghe thấy âm thanh của những người khác nữa, "Mẹ......"
Môi cậu ta run rẩy gọi một tiếng tên dì Triệu.
Dì Triệu kêu lên: "Đừng kêu tao là mẹ, tao thấy ghê tởm lắm!"
"Mày thật ghê tởm, mày thích cái gì không được mà mày lại đi thích con trai!? Mày còn xem máy thứ kia mày thật sự không biết xấu hổ! Làm mặt mũi tao mất hết rồi!"
"Mày dám làm mày còn sợ mất mặt à? Mày không cho tao nói tao càng nói, con trai tao là đồng tính luyến ái tao không thể nói sao? Sao tao lại có đứa con trai như mày chứ? Nếu ba mày biết thì sẽ trách tao là cái đồ không biết sinh! Mày là đồ biến thái! Tao và ba mày ly hôn đều là do mày! Ba mày khẳng định đã sớm phát hiện mày là đồ biến thái, khó trách sẽ không cần mày nữa!"
Dì Triệu la khóc giống như người đàn bà đanh đá ở chợ vậy, không còn dáng vẻ phu nhân nào hết.
Trong tiếng nhục mạ không ngừng nghỉ chút nào của dì Triệu, Chung Nhất Minh chỉ cảm thấy tim đập thật sự rất nhanh, cả người đều nhũn ra, tiếng nói nhỏ khe khẽ của các bạn học dũng mãnh tràn vào lỗ tai cậu ta, có kinh ngạc, bất ngờ, không thể tin được, còn có châm chọc mới lạ đang chờ đợi, cứ như vậy một bí mật lớn nhất cuối cùng bị người gần gũi nhất của cậu ta hung hăng lột xuống một vòng bảo vệ cuối cùng, khiến nó phơi bày ở trước mặt mọi người, trở thành đề tài câu chuyện và trò cười cho mọi người.
Đại não cậu ta ngất đi, cảm xúc tuyệt vọng từng đợt vọt tới khiến cậu ta bắt đầu sinh ra ý niệm ch.ết chính là giải thoát, ánh mắt cậu ta dừng lại trên ban công, bọn họ đang ở lầu 5, chỉ cần thả người nhảy xuống là có thể ném đi những nhục mạ ác độc kia của dì Triệu, ném đi những ánh mắt giống như lưỡi dao sắc bén đó là có thể giữ được tôn nghiêm cuối cùng của cậu ta, chỉ cần nhảy xuống thôi......!
Ánh mắt hoảng hốt xẹt qua trong đám người lại thấy được gương mặt bình tĩnh xinh đẹp kia của Tạ Trọng Tinh, cậu ta không nhìn thấy sự khinh thường hay ghét bỏ trên mặt y, không có, y vẫn bình tĩnh trước sau như một.
Phần bình tĩnh này hơi lan sang Chung Nhất Minh, cũng làm đầu óc đang ngất đi của cậu ta có một chút thanh tỉnh.
Nhưng vào ngay lúc này, trong đám người lộ ra một thân ảnh cao lớn, ánh mặt trời chiếu trên người hắn làm cho khuôn mặt soái khí kia của hắn như mạ lên một tầng ánh sáng kim sắc nhàn nhạt, tướng mạo hắn xuất chúng như vậy, có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt mọi người, chỉ nghe hắn lớn tiếng đánh gãy lời nhục mạ của dì Triệu, "Bác gái, bác nói mấy lời này là sai rồi! Đồng tính luyến ái thì sao, đồng tính luyến ái là không bình thường à? Đây có bình thường hay không là do bác định nghĩa hả?"
Mọi người chỉ đến xem náo nhiệt, không nghĩ tới sẽ có người nhảy ra, ánh mắt mọi người đều tụ tập hết trên người Tần Chung Việt.
Dì Triệu cũng dừng nhục mạ lại, trên mặt bà ta đầy mồ hôi nước mắt nên không thấy rõ mặt của Tần Chung Việt, nhưng lời hắn nói đã kích thích tới bà ta rồi, "Mày đứng nói chuyện thì không đau eo! Nếu con trai mày là cái đồng tính luyến ái mày có thể nói ra mấy lời như này sao? Loại người này chính là biến thái!"
Tần Chung Việt tức giận nói: "Như thế nào là biến thái? Biến thái chỗ nào? Tính hướng là một sự lựa chọn, người khác có thể chọn yêu khác phái, còn cậu ấy không thể lựa chọn đồng tính sao? Bác thiệt không có đạo lý à nha, hơn nữa cho dù bác cảm thấy là biến thái thì bác không thể về nhà rồi nói à? Không còn mấy ngày nữa là phải thi đại học rồi, bác đả kích nhục mạ con trai mình ở trước mặt nhiều người như vậy là tốt à? Cậu ấy là con trai ruột của bác thật sao? Bác không phải là mẹ kế đó chứ?"
Nói xong thì lộ ra một biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ, "Bác chính là mẹ kế đúng không? Khó trách ha, là mẹ kế thì có thể thuyết phục được rồi, nếu cậu ấy luẩn quẩn trong lòng, nhảy xuống từ lầu 5 là bác vui vẻ lắm ha, khẳng định bác sẽ vui vẻ thôi, dù sao cũng là mẹ kế mà."
Dì Triệu phẫn nộ, "Mày đang nói cái gì vậy? Nó là con trai tao!! Con ruột!"
Tần Chung Việt nói: "Con ruột thì con ruột, bác khẩn trương như vậy làm gì, người không biết còn cho rằng bác là mẹ kế, cố ý ở thời điểm này tới làm loạn tâm lý của cậu ấy đó."
Dì Triệu thiếu chút nữa bị hắn dẫn vòng vòng, "......!Mày là ai! Tao dạy dỗ con trai tao thì liên quan gì tới mày!"
Tần Chung Việt ưỡn ngực, cất cao giọng nói: "Con là bạn tốt của con trai bác! Chuyện của cậu ấy chính là chuyện của con, bác gái, loại tư tưởng thích con trai là biến thái này của bác là quá hẹp hòi cực đoan rồi, thích con trai thì làm sao chứ! Vậy con nói cái này với bác nè! Con cũng thích con trai đó!"
Nói lời này mà ánh mắt hắn còn đơn thuần, thẳng thắng vô tư, thậm chí còn có một chút kiêu ngạo nữa chứ?
Dì Triệu: "......"
Chung Nhất Minh: "......"
Cậu ta không thể tin được mà nhìn