Quán bar Đường Minh Tân an tĩnh trước sau như một, bình thường nơi này không có ai tới, tại vì rượu bán quá đắt nên người có đầu óc sẽ không tới, cuối cùng chỗ này vẫn biến thành cái chỗ chuyên cho con nhà giàu tụ tập.
Mạc Dữ ngồi chính giữa đang kể khổ với đám bạn, "Mày nói một chút xem, Tần Chung Việt đã có tiền như vậy, bây giờ tiền mất tật mang thì thôi đi, còn vì một chiếc du thuyền mà nói tuyệt giao với tao?! Tụi mày nói coi, nó thiếu một chiếc du thuyền này hả? Nhà nó có tiền như vậy, còn phải tính toán tao nữa."
Lê Quân hơi nhăn lông mày, đáp: "Ai bảo mày cược với nó lớn vậy làm gì, mày nghĩ mỗi mình mày thắng được à? Nếu biết thua là mày sẽ chịu không nổi, sao mày còn muốn cược lớn với nó như vậy?"
Mạc Dữ âm dương quái khí mà rằng: "Được rồi được rồi, biết mày và nó có quan hệ tốt nhất, nó là bạn mày, tao thì không phải, đến lúc đó ba tao đánh ch.ết tao thì mày vui rồi ha."
Sau đó thay đổi giọng điệu, có chút lấy lòng nói với Lê Quân: "Mày với nó có cảm tình tốt nhất, nó cũng nghe lời mày nhất, mày gọi điện nói với nó là bỏ vụ này giúp tao đi, cái này đối với nhà nó chỉ là tiền lẻ thôi, mà đối với nhà tao thì đó chính là một đồng tiền lớn lận, gần đây ba tao còn khó khăn trong vòng tài chính, thật ra nếu trả số tiền này, nhà tao sẽ bị tổn thất nặng nề đó nha."
Lê Quân: "Mày cũng biết tao với nó cảm tình tốt nhất, ai cũng khuyên nó thì thôi đi, còn tao thì không thể."
Dừng một chút mới nói tiếp: "Biết tại sao tao với nó cảm tình tốt nhất không? Bởi vì tao chưa bao giờ dính líu về mặt tiền bạc với nó cả, tao không cược với nó, không đòi gì nó, có mượn có trả.
Mày thì sao chứ, trước kia không tính, tao không muốn quản, mọi người đều lớn lên cùng nhau, nó coi trọng tụi mày, quan tâm tụi mày, cũng không tính toán với tụi mày.
Nhưng giờ mày quá đáng lắm rồi, du thuyền rẻ nhất cũng phải tốn 500 vạn, cái này mày cũng nói ra miệng cho được."
Trên mặt Mạc Dữ đỏ rực, "Tao tìm tụi mày là để nghĩ cách, mà mày ra đây quở trách tao hả?"
Lê Quân trả lời: "Tao nói thật, nó có tiền thì nó nên tặng đồ cho mày à? Lúc ấy sinh nhật tao, mày dùng tiền nó quẹt thẻ 50 vạn mua xe tặng tao, mày nghĩ rằng tao không biết hả? Ngày sau tao đã quay đầu tặng về lại rồi.
Nói thật, mày không có bản lĩnh thì đừng đưa, tao cũng không thích cái bộ dáng đó, mày đưa thứ ít tiền thôi, chỉ cần có tâm ý là tao vui rồi, kết quả mày lại dùng tiền người khác, chính xác là mày đang xem thường tao."
Sắc mặt Mạc Dữ hoàn toàn thay đổi, trở nên rất khó coi, "Còn tao ở đây là vai hề, đúng không?"
Lê Quân: "Tao không ý này."
Những người khác đều khuyên nhủ: "Được rồi được rồi, ít nói vài câu đi."
Ngực Mạc Dữ phập phồng kịch liệt, một lát sau, anh ta đập vỡ một chai rượu, "Được, tao biết ngay mà, tao biết tao ở đây ít tiền nhất, nhà tao mấy năm nay sa sút rất nhiều, tụi mày đang khinh thường tao! Bạn bè lớn lên với nhau từ nhỏ, chỉ vì tiền mà khinh thường tao à?!"
Lê Quân: "Mày bình tĩnh một chút, tao đã nói là tao không có ý này, mày cũng biết bạn bè lớn lên với nhau từ nhỏ, chẳng lẽ mày như vậy không phải là đang bắt chẹt Tần Chung Việt sao?"
Mạc Dữ hỏi: "Tao bắt chẹt nó? Vậy hiện giờ nó đang muốn ép ch.ết tao đây này!"
Lê Quân trầm mặc, một lát sau mới nói: "Nếu thật sự không được nữa thì tao viết giấy nợ cho mày, tao cho mày mượn."
Mạc Dữ: "Nếu mày còn xem tao là bạn, vậy mày gọi điện nói chuyện với nó đi, nói nó đừng tính toán nữa, cùng lắm thì tao đền cho nó một chiếc xe."
Lê Quân đáp: "Gara nhà nó không thiếu xe."
Sắc mặt Mạc Dữ dữ tợn, "Rốt cuộc là mày có chịu gọi điện thoại không?"
Lê Quân: "Mày đừng nói nữa, tao với nó có quan hệ tốt nhất."
Mạc Dữ nói: "Mày không gọi đúng không? Không gọi thì chúng ta lập tức tuyệt giao!"
"Đâu còn là con nít nữa, Mạc Dữ, ba Tần Chung Việt không quản lý nó quá nhiều, nhưng nếu Tần Chung Việt đi cáo trạng thật, mày nghĩ nhà mày có thể tốt được à?" Giọng điệu Lê Quân nhàn nhạt, "Đừng để đến lúc đó không trộm được gà mà mất cả nắm gạo, hiện tại trả du thuyền thì may ra còn có thể chữa lành mối quan hệ của hai đứa mày."
Mạc Dữ không nói gì.
Tuy trong nhà Tần Chung Việt rất giàu có, song, hắn sống trong gia đình đơn thân, ngoại trừ ba hắn cho hắn tiền thì thật ra là không bị quản lý quá nhiều, mặc dù mỗi tháng chỉ cho mười vạn tiền tiêu vặt, nhưng vẫn cho hắn thêm một thẻ đen không giới hạn, dẫu quẹt bao nhiêu, ba hắn cũng chưa từng hỏi han.
Đúng là vì như vậy nên Mạc Dữ mới có thể liên tiếp tìm Tần Chung Việt đòi tiền.
Nhưng nếu hắn thật sự cáo trạng với Tần Hướng Tiền, cho dù ba hắn và ba anh ta có quan hệ khá tốt, đến khi ấy chỉ sợ thể diện sẽ không còn đẹp nữa.
Trước mắt Mạc Dữ như tối đen, ngã mông ngồi trên sô pha.
Bạn bè bên cạnh thấp giọng nói: "Tao cũng có thể cho mày mượn, nhưng mà cũng phải viết giấy nợ nha, tiền tiêu vặt của tao không nhiều lắm tuy là đã tích cóp được nhiều năm rồi."
Đường Minh Tân thở dài: "Gần đây tao không có tiền, một ngày mở quán bar ngốn hết ba vạn, đến bây giờ đã lỗ hơn 500 vạn, tháng sau tao sẽ đóng cửa."
Lê Quân: "Tao cho mày mượn một trăm vạn, còn lại tự mày nghĩ cách đi."
Mạc Dữ ôm đầu rên rỉ, giờ anh ta vô cùng ảo não, nếu biết sớm hơn, nếu biết sớm hơn thì anh ta đã không đánh cược lớn đến vậy với Tần Chung Việt rồi!
*
Tần Chung Việt nhận được tin nhắn của Mạc Dữ kèm thêm một tấm ảnh chụp, là một chiếc du thuyền đẹp đẽ cỡ nhỏ, "Tần Chung Việt, kích cỡ này cậu thích không? Hai tầng trên dưới, như biệt thự trên biển luôn."
Tần Chung Việt lén nhìn thoáng qua Tạ Trọng Tinh, Tạ Trọng Tinh còn đang soi gương, hắn lẹ làng gõ chữ trả lời, "Thích, bao nhiêu tiền đó?"
Mạc Dữ đáp: "560 vạn." Dừng một chút mới nói tiếp: "Nhờ cậu mà bây giờ trên người tôi cõng nợ 500 vạn đây."
Lời nói này khiến Tần Chung Việt vô cùng áy náy, đầu óc nóng lên, "Nếu không thì bỏ đi" năm* chữ cái to đã đánh trong khung chat, chỉ chờ ấn xác nhận gửi đi thôi.
(gốc bốn chữ nhưng Khả sửa lại cho hợp)
Tạ Trọng Tinh lặng yên không một tiếng động đi đến bên cạnh hắn, "Nếu không thì bỏ đi? Cậu cũng hào phóng quá ha."
Tần Chung Việt sợ tới mức lập tức đứng hình, ngón tay nhanh chóng xóa hết năm chữ cái to đùng nọ, sau đó vội vàng đánh chữ, "Là tự cậu chuốc lấy cực khổ! Lòng tham không đủ mà muốn rắn nuốt voi! Ăn trộm gà không