Lần này Tạ Trọng Tinh thi cực kỳ tốt, giành được không ít tiền thưởng.
Bởi vì trường học cũ của y là trường mới xây lại ba năm nay nên rất coi trọng thành tích đợt này của y, cho tiền thưởng ước chừng khoảng 60 vạn, cộng với thành phố cũng khen thưởng thêm hai mươi vạn, trong huyện mười vạn, trấn Vân Thủy mà y sinh ra lớn lên cũng khen thưởng mười vạn tệ.
Tổng số tiền thưởng lên tới một trăm vạn.
Khi hiệu trưởng trao giải cho y đã cười đến mức đôi mắt cong lên hết, còn tự bỏ thêm vốn riêng 5000 tệ làm tiền thưởng cá nhân nữa, tuy ông chỉ được mời đến đây nhưng trong lúc ông quản lý lại đào tạo ra được một Thủ khoa tỉnh, tiền thưởng của ông chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi.
Tạ Trọng Tinh nhận hết toàn bộ, đây là vinh quang y xứng đáng được nhận.
Về những người thi đậu đại học hàng đầu khác thì trường cũng đã phát tiền thưởng năm vạn tệ cho mỗi người, tài đại khí thô như thế, truyền ra ngoài sẽ giúp cho số người ghi danh ngôi trường cấp 3 này càng ngày càng nhiều, mua bán không hề lỗ chút nào.
Tần Chung Việt cũng nhận được năm vạn tệ, cộng thêm thành phố phát tiền thưởng ba vạn bèn có chút hoảng hốt.
Tạ Trọng Tinh hỏi hắn làm sao vậy, Tần Chung Việt nói: "Tôi tự mình kiếm tiền được rồi nè!"
Ánh mắt Tạ Trọng Tinh chớp chớp, hỏi: "Chút tiền ấy đối với cậu mà nói, chắc là không nhiều lắm đâu ha?"
Vẻ mặt Tần Chung Việt đau đớn kịch liệt, "Không giống nhau mà, tám vạn tệ thường là giá một chai rượu vang đỏ trong hầm rượu của nhà tôi, nhưng bây giờ vậy mà tôi có thể dựa vào chính mình kiếm được tám vạn, tự một mình tôi thôi đó!"
Tạ Trọng Tinh gật gật đầu, "So với việc cậu làm vịt cả đêm mới được có 300 tệ mà nói, đúng là kiếm lời bằng máu."
"......" Không nên nói làm việc bán thời gian là làm vịt mà, nếu mai sau Tạ Trọng Tinh biết nó có ý gì thì chẳng phải là xong đời rồi sao, Tần Chung Việt mạnh mẽ cảm thán: "Tri thức chính là lực lượng! Tri thức chính là tiền tài!"
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Vậy cậu muốn xài tám vạn này như thế nào?"
Tần Chung Việt đáp: "Tôi muốn bắt đầu tiết kiệm tiền."
Giác ngộ tư tưởng cao như vậy à? Tạ Trọng Tinh hơi kinh ngạc, lại có chút cao hứng, "Cậu không xài hả? Chẳng hạn như mua quà gì đó cho anh em cậu."
Tần Chung Việt lắc đầu, "Số tiền này có ý nghĩa phi phàm, tôi sẽ không tiêu xài phung phí, tôi muốn giữ lại để thời thời khắc khắc báo cho chính bản thân rằng, tôi rất tuyệt! Tôi có thể dựa vào đôi tay của mình kiếm được tám vạn!"
Rồi nói tiếp với Tạ Trọng Tinh: "Cậu thật sự rất đỉnh đó nha, dựa vào đọc sách thôi là có thể kiếm được một trăm vạn luôn, cậu mạnh hơn tôi nhiều lắm á!"
Tạ Trọng Tinh đáp: "Chỉ là thiên thời địa lợi nhân hoà thôi, thành phố chúng ta đã lâu rồi chưa từng xuất hiện Thủ khoa tỉnh."
Tần Chung Việt: "May mắn cũng là một loại thực lực mà!"
Hắn đột nhiên lại vô cùng không tin mình có thể làm tốt hơn Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh nhạy bén phát giác sắc mặt Tần Chung Việt ảm đạm dần, dừng một chút mới hỏi: "Cậu đang suy nghĩ cái gì?"
Tần Chung Việt theo bản năng mà nói: "Tôi sợ tôi không xứng với cậu."
Tạ Trọng Tinh: "?"
Lại tới nữa rồi, Tạ Trọng Tinh: "Tại sao lại nghĩ như vậy?"
Tần Chung Việt phản ứng lại mới lập tức che giấu: "Tôi nói bừa á mà."
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc nói: "Mặc kệ cậu nói xứng hay không xứng là có ý gì, tôi phải nói cho cậu biết, nếu không có cậu thì sẽ không có tôi bây giờ.
Cho dù tôi có bay được bao nhiêu cao, đi bao nhiêu xa, tôi cũng hy vọng người ở bên cạnh tôi là cậu." Dừng một chút rồi nói: "Cậu không biết chính cậu xuất sắc bao nhiêu đâu, ít nhất trong mắt tôi, cậu tựa như ánh sáng vậy, ấm áp và sáng ngời."
Tần Chung Việt nhìn ánh mắt ôn nhu của Tạ Trọng Tinh, trái tim đập nhanh, hắn cầm lòng không đặng hỏi: "Nếu hai ta kết hôn, tiền tiêu vặt mỗi ngày cậu có nguyện ý cho tôi một ngàn tệ không?"
Tạ Trọng Tinh: "?"
Ánh mắt y cùng Tần Chung Việt chạm nhau, tựa hồ cảm giác được cảm xúc nào đó mà tim y đập nhanh hơn, giọng điệu lại phá lệ bình tĩnh, "Một ngàn tệ có quá nhiều rồi không? "
Tần Chung Việt nói: "......!Vậy 500 tệ nha?"
Tạ Trọng Tinh nói: "500 cũng nhiều."
Tần Chung Việt: "......"
Tạ Trọng Tinh thấy hắn không nói lời nào bèn hơi thắc mắc, hỏi thử: "Một ngày tôi chỉ tiêu bảy tệ, tôi nghĩ 30 tệ là có thể đủ cho cậu dùng rồi chứ?"
Tần Chung Việt: "......"
Sao không giống như hắn tưởng tượng vầy nè?! Rõ ràng hiện giờ Tạ Trọng Tinh đã ôn nhu hơn rồi mà!
Tạ Trọng Tinh nói: "Nhưng cậu chỉ nói giỡn thôi đúng không? Kết hôn với tôi hửm?"
Tần Chung Việt lại rén, "Tôi thấy 30 tệ quá ít, tôi cần phải xã giao nữa, con trai thành niên cần bầu không khí lắm đó."
Tạ Trọng Tinh cảm thấy nghiêm túc trò chuyện với Tần Chung Việt về kiểu đề tài này thật sự có hơi buồn cười, nhưng một lần tiếp một lần y cứ bị hắn hấp dẫn, thế nên tim vẫn luôn đập rất nhanh, cơ hồ muốn phá tan lồng ngực luôn vậy, y như thể không có việc gì mà đem câu hỏi của Tần Chung Việt trở thành giả thiết không tính là vấn đề cho mình, "......!Có lẽ cậu có thể thử lén giấu tiền thuê nhà, chỉ cần không bị vợ cậu biết là được, nhưng mà cậu mới 17 tuổi đã nghĩ tới chuyện kết hôn rồi sao?"
Tần Chung Việt buồn bực đáp: "Tôi phải trung thành với vợ, em ấy cho bao nhiêu thì tôi xài bấy nhiêu, nếu lén giấu riêng tiền nhà, em ấy mà biết khẳng định sẽ tức giận.
Nhưng cậu nói có 30 tệ thôi à, cậu thật quá đáng, tôi không vui."
Không biết vì sao, Tạ Trọng Tinh vậy mà có một cảm giác rất vớ vẩn, giống như chỉ cần mình nói tiền tiêu vặt nhiều hơn một chút là Tần Chung Việt có thể nói ra những lời bấy giờ mà mình muốn nghe vậy.
Nhưng y lại có chút sợ hãi khi nghe được câu trả lời mà mình muốn.
Bởi Tần Chung Việt chỉ mới 17 tuổi, bọn họ đều còn quá trẻ tuổi, cho dù là câu trả lời y muốn thì cũng có khả năng vì quá mức bồng bột, theo thời gian trôi qua sẽ quên mất, thương hải tang điền.
Đạo lý này y luôn hiểu, nhưng Tạ Trọng Tinh không cách nào khống chế bản thân không cắn lấy mồi câu này được.
Y dường như không có việc gì mà nở nụ cười, mặc cả với Tần Chung Việt, "Nếu cậu cảm thấy 30 không đủ xài, vậy 50 ha."
Tần Chung Việt đau đớn kịch liệt: "Quá ít, 50 tệ, ngay cả tiêu phí thấp nhất trong quán bar cũng không đủ."
Quán bar? Khóe miệng tươi cười của Tạ Trọng Tinh biến mất, "Cậu còn muốn đi quán bar?"
Tần Chung Việt: "......"
Hắn có chút sợ hãi mà nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, đệch, cái giọng điệu này!?
Tạ Trọng Tinh nói: "Vậy thì không được tốt lắm với người yêu cậu thì phải?"
Tần Chung Việt ren rén hỏi: "Không tốt chỗ nào?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Có người yêu còn đi quán bar? Cậu cảm thấy tốt lắm à?"
Tần Chung Việt: "......!Chỉ uống chút rượu thôi, người pha rượu ở nhà tôi không biết pha rượu trong quán bar, hơn nữa mấy đồ kiểu này phải cần có bầu không khí."
Tạ Trọng Tinh đáp: "Ừ, bầu không khí, vừa uống chút rượu vừa ngắm trai xinh gái đẹp."
Tần Chung Việt: "......!Tôi không có