Chu Thiệu Khiêm vì bận rộn công việc phải quay lại thành phố, nhưng dù vậy, trong lòng anh vẫn không thôi lo lắng cho Nguyệt Vy.
Bước ra khỏi phòng mổ, đồng hồ đã điểm 23h30.
Anh muốn gọi cho Nguyệt Vy, nhưng điện thoại cô mấy hôm nay đều không liên lạc được, hơn nửa bây giờ cũng đã muộn rồi, anh không muốn làm phiền giấc ngủ của cô.
Vuốt vuốt nhẹ mi tâm, anh bước từng bước nhẹ nhàng về phòng làm việc.
Bước vào phòng, cởi chiếc áo blouse ra khoác lên mắc áo, tựa như trút bỏ bao nặng nề mệt mỏi sau ca phẫu thuật gân mười tiếng đồng hồ, anh thở phào một hơi, thả nhẹ người xuống chiếc ghế sau bàn làm việc.
Vừa nhắm mắt lại chợp mắt một chút hình ảnh gương mặt buồn bã của Nguyệt Vy lại hiện lên.
Nó ám ảnh lấy tâm trí anh từ khi gặp cô đệ bây giờ.
Bên tai lại văng vẳng tiếng khóc ấm ức đáng thương của Nguyệt Vy: "Tại sao anh không về sớm một chút? Tại sao chứ? Sao anh không về sớm một chút?"
Thiệu Khiêm ngồi bật dậy, vẻ mặt hiện rõ sự buồn bã bất lực, ánh mắt ẩn nhấn, đôi đồng tử co rút liên tục.
Bây giờ, anh phải làm gì, phải làm gì mới giúp được cô gái anh yêu đây? Phải làm gì đây? Anh đã gom hết số tiền mình có? Xoay sở thêm từ bạn bè, cha mẹ.
Thế nhưng chỉ vì sự cố bất ngờ xảy ra, anh không thể về kịp, mọi chuyện liền thay đổi đột ngột.
Nguyệt Vy nhìn anh bằng đôi mắt tuyệt vọng, vẻ mặt bi thương tuyệt vọng, cô ấm ức khóc trong lòng anh hệt như ngày bé vậy.
Chỉ khác là nước mắt của cô phút giây đó không phải để làm nũng với anh mà là! bất lực buồn bã tìm anh để giải bày: "Anh ơi, em không muốn sống với Hải Thiên, em không muốn bên cạnh anh ta.
Em không muốn"
Phút giây đó, tim anh như nứt ra từng mảnh.
Cái cảm giác nhìn người mình yêu đau khổ, túng quẫn mà không làm được gì so với việc bị ai đâm vào tim còn đau hơn ngàn vạn lần.
Một từ khổ sở không diễn tả hết nỗi lòng của anh.
Chu Thiệu Khiêm lại thở dài, anh không biết đây là lần thứ mấy anh thở dài, nhưng vẫn không xua đuổi được cảm giác nặng nề trong lông ngực.
Thậm chí bất lực khó chịu càng chồng chất, khiến anh bí bách đến ngột ngạt.
Không được rồi.
Không được rồi.
.
Chu Thiệu Khiêm không ngừng lẩm bẩm, anh cầm lấy tấm ảnh nhỏ trên bàn làm việc say mê nhìn chuyên chú.
Trong bức ảnh một cô bé tầm 14-15 tuổi đang đứng trước cổng trường, bàn tay nhỏ gây hứng những hạt mưa trong veo đang rơi xuống.
Nụ cười cô lấp lánh như hạt mưa sa, trong veo như tia nắng đầu tiên của ngày mới.
Đẹp đẽ, ngọt ngào như viên kẹo ngọt tan chảy trong miệng anh.
Đôi mắt cô bé long lanh ngước lên trời, thả hồn theo những hạt mưa đong đưa ngày hạ.
Anh vẫn nhớ, hôm đó là một buổi chiều cuối tháng tư-sinh nhật của cô, anh dặn dò tan học đứng trước cống trường đợi anh.
Cô ngoan lắm đáp một tiếng "Vâng ạ"giòn tan.
Hôm đó, xui cho cô, thầy giáo yêu cầu lớp anh học bù đến tận tiết năm.
Mãi hơn 5 giờ, anh mới đạp xe tới trường cô kịp.
Trời hôm đó mưa nhè nhẹ, anh lo cô ướt, lo cô đợi lâu, kết quả khi tới nơi lại thấy Nguyệt Vy đang vi vu chơi đùa trước cổng trường.
Cổng trường vắng lặng, đang mưa nhưng bầu trời vẫn còn sót chút nắng như để điểm tô cho nụ cười của cô bé anh thương.
Bao năm rồi, anh vẫn giữ bức ảnh này, mỗi lần nhớ cô, anh lại nhìn nó say mê như đang nhìn một Nguyệt Vy ngoạc đời thực.
Cô bé của anh ngày đó! nụ cười trong veo xinh xắn.
Nụ cười cô khiển thể giới trong anh như bừng sáng, tựa như cây cối tiếp thêm nhựa sống nắng trời.
Nụ cười cô đẹp biết bao nhiêu? Thế nhưng cuộc đời này dường như chẳng thích nụ cười của cô.
Cuộc đời của cô quá nhiều nỗi đau, nỗi mất mát.
Lên 7 mất bố.
Đến 8 tuổi bị nhà nội đuổi ra khỏi nhà.
Phải nghỉ học một năm vì không có tiên đi học.
Cô đến nhà anh sống năm 10 tuổi, lúc đó việc học mới bắt đầu tiếp tục.
Thế nhưng, khoảng thời gian đó, mẹ cô là dì Dương phải đi làm xa, thời gian đó, không biết bao lần anh nhìn thấy cô khóc đến thương tâm.
Nguyệt Vy chả khóc thành tiếng, chỉ nức nở thân thờ như thế.
Có khi là ngồi trên xích đu, khóc một chốc thì nhỏ tiếng gọi mẹ, có khi là thẫn thờ bên cửa sổ lặng lẽ rơi nước mắt.
Đối với đứa bé nào xa mẹ cũng là nỗi mất mát vô cùng tận.
Rõ