Trước sự bá đạo ngang ngược của Hải Thiên cuối cùng Nguyệt Vy cũng ăn hết tô cháo gà.
Xong xuôi, Hải Thiên lại lấy nước mớm thuốc cho cô.
Nguyệt Vy nghiêng đầu tránh né: "Anh mở trói cho tôi, tôi tự uống"
Hải Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng nói một câu: "Hay anh dùng miệng mớm cho em nhé?"
Dịu dàng nhưng đầy uy hiếp.
Nguyệt Vy vừa nghe xong, nào dám không yên phận, nhưng vẻ mặt hết sức cam chịu.
Đợi uống thuốc xong, Nguyệt Vy lại nói: "Mở trói cho tôi"
Hải Thiên đưa mắt nhìn cô, khóe môi hơi cong lên: "Nếu anh không mở thì sao?"
Nguyệt Vy thở phì phò: "Anh dám?"
"Sao không?"
Hải Thiên nhún vai, thảm nhiên đáp.
Anh lấy một chân băng bó của Nguyệt Vy lên đặt trên đùi, nhẹ giọng nói: "Anh bôi thuốc cho em xong, sau đó em muốn làm gì thì làm"
Nguyệt Vy ấm ức vô cùng, cơn đau rát từ cổ tay cùng sự quẫn bách tức giận khiển đôi mắt Nguyệt Vy dần dần đỏ lên.
Hải Thiên nhìn thấy vẻ mặt này của cô, trong lòng có chút thương xót, anh dỗ dành: "Ngoan nào.
Anh biết em đang rất bực bội, nhưng anh còn bực hơn cả em đấy.
Anh không đánh em cũng không mắng em nửa lời, em khóc cái gì.
Thôi nào! "
Hải Thiên hơi nhích người tới, xoa xoa má cô: "Thôi nào, thôi nào, không khóc.
Không khóc.
Anh bôi thuốc cho em xong, sẽ về ngay.
Không chọc em giận nữa, được không?"
Nguyệt Vy nghe anh dỗ, tâm tình nóng giận cũng cần lặng xuống, thút thít nói: "Anh đã nói thì phải giữ lời.
Làm xong thì nhanh chóng đi ra khỏi nhà tôi.
Từ nay trở đi cũng đừng tìm tôi nữa.
Chúng ta đã chia tay lâu rồi"
Hoàng Phong nhìn cô, ánh mắt ẩn nhẫn như đang khắc chế một cảm xúc mãnh liệt nào đó, giận dữ, mâu thuẫn, bi thương!
Anh hít sâu một hơi, rồi lại bất lực thở hắt ra.
Không gian bao trùm trong sự yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của Hải Thiên.
Anh không nói gì nữa, giống như đang cố nén nhịn, im lặng cúi đầu, bắt đầu thay băng rồi bôi thuốc cho cô.
Cả quá trình, hai người không nói với nhau tiếng nào.
Bàn tay Hải Thiên rất đẹp, còn đẹp hơn cả bàn tay của thiếu nữ.
Ngón tay thon dài, khớp xương tỉnh tế, móng tay sạch sẽ vuông vức gọn gàng.
Giờ phút này, từng ngón tay đẹp đẽ ấy đang tỉ mỉ nhảy nhót trên cổ chân cô, động tác hết sức nhẹ nhàng Kĩ càng.
Ngọn đèn nhu hòa chiếu lên sườn mặt Hải Thiên, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, mỗi một đường nét trên gương mặt anh đều sắc bén rõ ràng hệt như được điêu khắc từ một bức tranh.
Lông mi anh rất dài, khuôn mặt hơi cúi xuống, ánh mắt dịu dàng chăm chú nơi cổ chân Nguyệt Vy, tựa như đang xem xét nâng niu một món đồ quý giá.
Từ trước đến nay, ngoại trừ bố cô, thì Hải Thiên là người đàn ông duy nhất đối xử với cô dịu dàng.
Nhiều lúc vì sự cưng chiều vô hạn này mà Nguyệt Vy không ít lãn lấn lướt.
Cô khó chịu, bực dọc, bao nhiêu ương bướng ngang ngạnh đều bộc lộ ra trước mặt anh.
Nguyệt Vy nhớ, có lần Hải Thiên đã dỗ dành cô suốt 9 tiếng đồng hồ.
Nhớ lại bỗng dưng thấy lòng bùi ngùi đến lạ.
Cô đã từng có một tình yêu rất đẹp, có đủ hỉ nộ ái ố, đủ nồng nhiệt mê say, có một người đàn ông đủ kiên nhẫn dịu dàng có thể "chịu đựng"
cô.
Nhưng mộng có đẹp đến đâu rồi cũng sẽ tan.
Giữa cô và anh hiện tại có trăm ngàn lí do để chia tay, để tiếp tục một mối tình dài lâu thì chỉ yêu nhau thôi là chưa đủ.
Yêu mà không đến được với nhau, thì yêu để làm gì? Hải Thiên đã bôi thuốc xong cho cô.
Anh cất lại gói thuốc vào hộc bàn, sau đó chẳng nói tiếng nào kéo Nguyệt Vy lại gần.
Anh dựa sát vào vai cô, hai tay vòng sau lưng cô chậm rãi mở trói.
Tư thế này thật giống như hai người bọn họ đang ôm nhau.
Mùi bạc hà thơm mát lan tràn trong khoang mũi, khuôn mặt Hải Thiên gần cô trong gang tấc, Nguyệt Vy vội vàng tránh né.
Hai tay Nguyệt Vy đã được giải phóng, nhưng Hải Thiên vẫn không rời đi.
Anh gục đầu lên vai cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô áp sát vào lồng ngực.
Cổ tay Nguyệt Vy vẫn còn ê ẩm, cô muốn đẩy anh ra, nhưng Hải Thiên không cho phép.
Anh cọ cọ mặt vào cổ cô, tham lam hít mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc trên người cô, Nguyệt Vy có cảm giác như anh đang làm nũng vậy.
Người đàn ông này, lúc lạnh lùng độc đoán lúc lại hệt như cún con.
Nguyệt Vy lại đẩy anh ra thêm lần nữa, nhưng vẫn không được, cô bất lực nói: "Anh làm gì vậy? Buông tôi ra"
Hải Thiên cọ cọ vào người cô, khẽ khàng nói: "Vy, anh sắp không chịu đựng được rồi.
Em còn lạnh lùng như thế nữa, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu?"
Anh cảm thấy sự nhẫn nhịn của mình đã đạt đến đỉnh điểm rồi.
Nếu còn tiếp tục nghe thấy những lời nói như kim châm vừa rồi, thật lòng, anh không biết mình sẽ thế