Tô Lạc rón rén lại gần Lục Tư Thành cô ta nhìn ra được anh đang rất tức giận nhưng vẫn muốn đến gần! cô ta nghĩ nếu Lục Tư Thành tức giận hơn nữa Đồng Dao cũng không có ở đây có thể lợi dụng an ủi anh một chút biết đâu anh thấy cảm động mà để tâm đến mình! nghĩ là làm cô ta liền bước đến nhưng chưa kịp mở miệng cô ta đã bị Lục Tư Thành bóp cổ ép sát vào tường!
" Buông! buông em ra! khó! thở! "
Cơn thịnh nộ của Lục Tư Thành đã lên đến đỉnh điểm Tiểu Thụy đứng bên cạnh cũng chẳng dám hó hé gì Tô Lạc khiếp sợ bởi vì chưa bao giờ cô ta thấy anh giận dữ như vậy!
" Tôi đã nói đừng bao giờ động đến Đồng Dao! cô ấy là giới hạn lớn nhất của tôi "
Càng nói anh càng bóp chặt cổ Tô Lạc khiến cô ta đỏ mặt không thở được đến bây giờ mới cảm thấy hối hận khi đã động đến Đồng Dao
" Thả! thả em ra! Lục! Tư! Thành "
Mặt cô ta trắng bệch ra vì không thở được Tiểu Thụy biết nếu còn tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ chết người! lấy hết can đảm dùng lý lẽ của mình khuyên ngăn Lục Tư Thành! dù gì anh cũng là anh em có lẽ anh ấy sẽ nể tình một chút!
" Lục Tư Thành! bây giờ không phải là lúc xử lý cô ta! mau đi tìm Đồng Dao khi đó giải quyết cô ta chưa muộn "
Lục Tư Thành dần dần tỉnh táo lại anh buông cô ta ra liền ngã khuỵu xuống đất cố gắng hít lấy hít để không khí! cổ hằn lên dấu tay của anh!
" Bắt cô ta lại không có lệnh tôi không được thả "
Tiểu Thụy gật đầu bảo hai tên vệ sĩ đem Tô Lạc đi cô ta cũng không còn sức để chống cự nữa! Lục Tư Thành cùng Tiểu Thụy đi tìm Đồng Dao nhưng tìm hết cả ngày vẫn không có tin tức gì của cô khiến anh lo lắng không thôi! lúc này Kim Dương và Ngải Giai cũng đã đến!
" Sao rồi tìm được Đồng Dao chưa ? "
Kim Dương hớt hãi cô