Mùa đông lặng lẽ tới, cuộc sống trong nhà lớn ấm áp dễ chịu. Âm Hạng Thiên cũng không trở lại nữa, Âm Nhị nhi lại thường thường tới ăn chực, ngoài ăn chực vẫn không quên trêu chọc tôi một chút, hỏi tôi khi nào cưới, mỗi lần thế tôi đều
khinh khỉnh đáp lời.
Sau khi thân thể hoàn toàn không còn gì đáng ngại, tôi liền đi làm, cũng liên lạc lại với học trưởng. Chỉ là, qua
thời gian như vậy, nơi đó, lại được biết Xảo Dĩnh say mê anh ấy, chúng
tôi tự nhiên là không có khả năng rồi.
Tôi cảm thấy, anh ấy và
Xảo Dĩnh rất hợp nhau. Vì vậy, tôi bắt đầu dốc toàn lực làm mai dẫn mối.
Mặc dù,
Ninh Vũ vô cùng không phối hợp, cũng liên tục nói rõ, anh và Xảo Dĩnh
chỉ là bạn bè bình thường, giữa hai người chỉ là tình bạn bình thường,
nhưng tôi hoàn toàn không nản lòng.
Hôm nay, tôi và học trưởng có hẹn đi xem một bộ phim rất lãng mạn. Tuy là nói tôi hẹn anh, nhưng thật ra là tôi đưa vé xem phim cho anh, sau đó đem một cái vé khác đưa Xảo
Dĩnh. Sau đó nữa? Đương nhiên là công thành lui thân rồi...! Nhưng tôi
vừa về đến nhà chưa được mười phút, Ninh Vũ liền gọi điện, anh đe dọa
tôi, nếu tôi không qua, anh sẽ bỏ mặc Xảo Dĩnh.
Bất đắc dĩ, tôi
phải đi cứu vãn tình thế. Nhưng khi tôi leo lên xe máy chạy vội tới rạp
chiếu phim, học trưởng cười, tôi nổi giận. Hóa ra là Xảo Dĩnh gặp anh
chưa đến mười phút liền bị một cuộc điện thoại gọi về phòng làm việc.
Tôi gọi cho Xảo Dĩnh, hung hăng trách móc nặng nề một phen, cho đến cô
ấy vội vàng đáp ứng, cho tôi cái thiết kế áo ba-đờ-xuy cực ấm cực đẹp,
tôi mới mở lòng từ bi tha cho cô ấy một lần.
Sau khi cúp máy, tôi nói với Ninh Vũ: "Khao em bữa cơm, dưới một ngàn miễn bàn."
Anh cốc đầu tôi một cái: "Em muốn anh sạt nghiệp sao?"
"Ai biểu anh lừa em chi?"
"Ai lừa ai trước nè?
Tôi không phản bác được, ok, là tôi làm mai mối đến sốt ruột rồi. Tuy nhiên anh vẫn móc tiền túi mời khách. 1000 đồng thì quá khoa trương, ngược
lại tiệc buffet 300 đồng cũng rất phong phú.
Mặc dù đồ ăn nhà họ
Âm gia rất ngon, nhưng món hải sản trong "Kim Tiền Báo" quả thực ăn
không tệ. Ninh Vũ thấy tôi vẫn tấn công hải sản, thở dài thở ngắn nói:
"Cùng người khác ăn buffet là mất tiền, ăn buffet với em thì mất mặt.
Mặt mũi của anh coi như bị em ăn sạch hết rồi."
Tôi tức giận hừ
một tiếng, tiếp tục cúi đầu buồn bực ăn. Ninh Vũ ngoài miệng nói thật
mất mặt, nhưng trên thực tế, vô cùng quan tâm tôi. Tôi thấy anh không ăn bao nhiêu, chỉ cười híp mắt nhìn tôi, lòng trống rỗng: "Học trưởng, hai chúng ta đây không tính là mập mờ chứ?"
Đuôi lông mày anh chau lên, hài hước nói: "Anh cảm thấy rất mập mờ."
Tôi nuốt xuống đồ ăn trong miệng, trịnh trọng nói: "Nói thật, em cảm thấy
anh và Xảo Dĩnh đặc biệt hợp nhau. Cô ấy có tài, xinh đẹp, còn có thể kiếm tiền, bao nhiêu cánh mày râu đuổi theo cũng không kịp. Cô ấy chọn trúng anh, anh
cũng đừng ra sức từ chối."
Ninh Vũ phất tay cho tôi một cái tát vào mặt: "Ăn cũng không ngừng được cái miệng của em!"
Tảng đá này quả thật cứng đầu!
Tâm tình không tốt, khẩu vị nhất thời mất hơn phân nửa. Ninh Vũ thấy tôi như thế, cũng vô tâm nói giỡn.
Anh tình ý sâu xa nói: "Bách Khả, chuyện tình cảm không phải ba trừ một bằng hai, cũng có thể là một! Em hiểu không?"
Tôi gật đầu: "Hiểu, nhưng mà, Xảo Dĩnh có chỗ nào không tốt?"
"Cô ấy rất tốt, nhưng không có nghĩa là anh phải chọn người hoàn hảo để làm vợ, như vậy sẽ khiến anh có áp lực."
"Em hiểu rồi." Tôi lau miệng, lấy túi xách đi.
"Em đi đâu?"
"Em đi kêu Xảo Dĩnh đừng hoàn hảo như vậy nữa."
"Chết tiệt! Đồ đầu heo! Đó là đã hiểu hả?" Nhìn như người họ Quách nho nhã nào đó nhịn không được văng tục.
Đến ngoài cửa, tôi chỉ vào quán cà phê đối diện, nói: "Đi mua gì đó, chúng ta đi thôi."
"Anh nên về rồi." Ninh Vũ quay đầu đi.
Tôi chặn lại, kéo lấy cánh tay anh: "Không cho đi, theo em đi gặp Xảo Dĩnh."
"Không đi!"
"Không được!"
"Anh không đi mà!"
"Không được mà!"
Giằng co kéo dài hơn ba phút, Ninh Vũ bại trận, tôi toàn thắng!
Lúc tới phòng làm việc của Xảo Dĩnh, các nhân viên khác đã tan việc, Xảo Dĩnh đang tính gọi đồ ăn bên ngoài.
Ta giơ lên hộp đồ ăn Ninh Vũ mua, cười hề hề tranh công: "Tới sớm không bằng tới đúng lúc nhỉ?"
Xảo Dĩnh giơ tay lên ngắt mặt tôi một cái: "Bách Khả đáng yêu nhất."
"Đáng yêu thì đáng yêu, sao lại véo mình?" Tôi buồn cười mở hộp đồ ăn, kéo
Ninh Vũ đang đi tham quan xung quanh tới trước bàn, nhét đôi đũa vào tay anh: "Cùng ăn đi."
Ninh Vũ lắc đầu: "Anh ăn no rồi."
Tôi ngưng mi: "Ăn nhiều thêm một chút cũng không chết được."
Ninh Vũ bĩu môi: "Sẽ mập."
Xảo Dĩnh bật cười: "Đàn ông con trai sợ mập cái gì?"
"Thừa cân; nếu anh là gã óc đầy bụng phệ, em không thấy ngán sao?"
Xảo Dĩnh chớp chớp mắt, quyết định tịch thu đũa của Ninh Vũ: "Vậy anh đừng ăn."
Ninh Vũ á khẩu, tôi cười to. Thật ra thì Xảo Dĩnh ngoại trừ vẻ sáng sủa bên
ngoài hơn người, còn có một bộ dáng rất khoa trương.
Bữa tối xử
được một nửa, Xảo
Dĩnh hiến dâng vật quý xách ra hai chai rượu vang đỏ,
Ninh Vũ nói hai chai rượu này giá thị trường có lẽ là khoảng sáu mươi
ngàn. Đồ tốt như vậy, anh không bỏ qua, tất nhiên tôi cũng không buông
tha. Xảo Dĩnh thấy hai tụi tôi ra sức hút nhân dân tệ của cô nàng, không những không đau lòng, mà còn đặc biệt "happy" uống cùng chúng tôi.
"Anh uống quá xỉn rồi sao?" Xảo Dĩnh cười khanh khách hỏi Ninh Vũ.
Ninh Vũ thả sức thì thào: "Anh chưa bao giờ xỉn."
"Tửu lượng Học trưởng thật khá." Tôi dựa vào vai Xảo Dĩnh, khúc khích cười:
"Nhưng ảnh không uống được rượu sake, hai chén nhỏ cũng đủ khiến ảnh ò
ra hết."
"Vẫn mạnh hơn so với em." Ninh Vũ hướng Xảo Dĩnh lột
trần tôi: "Nhỏ này uống nhiều quá nói nhảm. Nói chuyện rất minh mẫn,
nhưng lại nhớ trình tự lộn xộn lên hết. Rõ ràng chuyện xảy ra năm ngoái, cô nhóc sẽ làm thành ngày hôm qua, chuyện xảy ra hôm qua, rất có thể
không nhớ rõ, nhưng qua ngày hôm sau thì hoàn toàn không nhớ đã xảy ra
cái gì. Bởi mới nói, con nít uống ít thôi."
"Em đúng là chưa từng thấy bộ dạng Bách Khả uống say." Xảo Dĩnh không có ý tốt nhìn về phía tôi.
"Rất thú vị, không phòng bị ai cả, liền. . . . . ." Ninh Vũ đang nói ngừng
lại, bỗng quay phắt về phía tôi: "Bách Khả, em uống mấy ly rồi?"
Tôi cắn cái ly cố gắng hồi tưởng: "Hình như là bốn ly nhỉ? Em không nhớ."
"Em nhớ." Xảo Dĩnh nói: "Năm ly vang đỏ, một lon bia, còn có. . . . . ." Ɗ1Ɛŋ ɗäŋ lƐ quy ɗöŋ
"Còn có?!" Ninh Vũ kinh ngạc cắt đứt lời Xảo Dĩnh, sau đó bắt đầu quở trách tôi: "Em uống hồi nào? Này! Đừng cắn cái ly!"
"Không cắn thì không cắn." Tôi đặt ly thủy tinh lại vào khay, làm ổ trong ghế sofa.
Dảo Dĩnh chọc chọc vào má tôi, quay đầu hỏi Ninh Vũ: "Sẽ không xỉn quá chứ?"
Ninh Vũ hừ cười, đánh cái bốp vào tay tôi: "Nói em bao nhiêu lần rồi, đừng gặm móng tay, sao em không nhớ hả?"
"Em quen." Tôi uất ức xoa tay của mình, lại không dám đưa lên miệng nữa.
"Xem ra đã xỉn rồi." Xảo Dĩnh không biết nên khóc hay cười.
"Mình rất tỉnh táo." Ta khịt mũi, cười xấu xa nói: "Chờ hai người xỉn, 'tui'
đẩy các ngươi vào phòng ngủ, khóa cửa, rồi giấu chìa khóa đi."
Hai người buồn cười cười to, nhưng mà tôi rõ ràng là đang uy hiếp bọn họ, đâu có làm trò cười cho mọi người!
"Chiếp chiếp chiếp chiếp" một tràng tiếng chim hót vui sướng lọt vào trong tiếng cười của hai người.
Tôi ngồi thẳng lưng, tìm điện thoại trên khay: "Giai điệu của ai mà quái đản như vậy?"
"Ngu ngốc, đó là tiếng chuông cửa nhà mình." Xảo Dĩnh không biết nên khóc hay cười chạy đi mở cửa.
Ta xoa xoa đầu đang quay mòng mòng, cuộn tròn trở về ghế sa lon, nhưng làm sao cũng không thoải mái, chợt thấy chân Ninh Vũ không tệ, thật giống
đệm dựa, liền vui vẻ cọ cọ tới.
Ninh Vũ hơi sững sờ, vỗ đầu tôi nói: "Đừng đổ lỗi cho anh đã không cảnh báo em, chỗ đó là phạm vi mập mờ nha."
Tôi cái hiểu cái không ồ một tiếng, thoải mái cọ xát: "Không tệ, so với đệm dựa thật thoải mái."
Tẩy chay các trang web copy từ nguồn của lê quý đôn. Ninh Vũ ho khan sặc
một cái, tiếp theo, véo mặt tôi nói: "Thật muốn bóp chết em!"
"Đừng bạo lực vậy mà ~" Tôi cười khúc khích, tâm tình tốt rất tốt.
"Vậy anh đổi lại." Anh cúi người nhìn tôi, lần đầu tiên phát hiện, ánh mắt học trưởng rất đào hoa.
Mắt thấy cặp mắt đào hoa càng lúc áp càng thấp, tôi thấy rất có nguy cơ, ý
thức chống lại cằm anh: "Dám hun em, em liền cắn anh!"
Ninh Vũ cười cười ngồi thẳng lên, ánh mắt tùy ý đảo qua phòng khách, mi tâm bỗng chốc nhíu lại.
Vẻ mặt này thế nào giống gặp kẻ thù nhỉ ?!