15 năm sau, một người phụ nữ thân thể gầy yếu, gương mặt tái nhợt bước đi vô vọng về phía tây của công viên.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, trong miệng lẩm bẩm một mình: "Nhà vệ sinh dưới gốc cây Đa...!lẽ nào không phải nơi này?"
Cô ngẩng đầu nhìn nhà vệ sinh công cộng trước mắt, xung quanh nhà vệ sinh là một mảng xanh, mảng xanh của mấy gốc Tùng Bách được cắt tỉa cẩn thận, căn bản không có cây Đa nào.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu chiếu xuống sắc vàng rực rỡ, ve sầu trên gốc cây trong nắng vàng dồn dập kêu vang, thời tiết nóng bức lẫn hoàn cảnh ồn ào khiến tim người ta phát hoảng.
Cô gái trẻ tuổi toát mồ hôi lạnh, dường như thập phần khó chịu.
Cô che bụng lại, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Đúng lúc này, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu biến mất, tiếng ve xung quanh đột nhiên im bặt, một mảng râm mát từ không trung rơi xuống.
Cô gái ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cái gì đó, biểu tình lập tức hoảng sợ.
Chỉ thấy nhà vệ sinh công cộng bên cạnh không biết từ khi nào mọc ra một gốc cây đại thụ, tán cây rộng ước chừng cả ngàn mét vuông, diện tích rộng che kín cả bầu trời.
Cái bóng của nó đổ xuống nuốt chửng hết thảy mọi thứ xung quanh, cành lá sum suê tràn ra sương mù dày đặc, biên giới mơ hồ.
Cô gái đứng tại chỗ nhìn xung quanh trái phải, thế nhưng nhìn không thấy điểm cuối của tán cây, cũng nhìn không thấy không trung trên đỉnh đầu.
Nơi này dường như tự tạo thành thế giới riêng, mà cái cây này chính là trụ chống trời của thế giới này.
Tin nhắn xuất hiện trong điện thoại di động vậy mà thật! Truyền thuyết về thánh địa hắc ám Lan Hoa thành vậy mà cũng là thật!
Đây là loài cây tự cổ chí kim được dị giáo tôn sùng làm thần minh, dưới gốc cây dâng hiến linh hồn đều có thể thực hiện được nguyện vọng của bản thân.
Cô gái trẻ tuổi che bụng lại, ngã ngồi trên mặt đất, trong mắt trào dâng những giọt nước mắt chua xót, khóe miệng mang theo tia cười giải thoát.
Cô nhìn về phía màn hình di động, trên màn hình kia hiện ra một tin nhắn quảng cáo: [Bạn có từng bị người khác làm tổn thương đến thương tích đầy mình? Bạn có từng bị người khác bức vào đường cùng? Bạn có từng bị phản bội, bị bán đứng, bị vứt bỏ, bị hủy diệt?
Nếu bạn đã từng, thế thì xin mời bạn đến dưới cây Đa bên cạnh WC trong công viên phía Tây thành phố, quạ đen nhỏ sẽ dốc hết sức mình để phục vụ bạn!]
Tin nhắn này đột nhiên được gửi tới hôm nay, dãy số gửi đi bị trống.
Nếu đổi lại người khác, người đó nhất định cho rằng đây chỉ là một tin nhắn quấy rối bình thường, không có gì đáng chú ý, nhưng cô gái trẻ tuổi này chỉ nhìn thoáng qua đã mê muội mà bước vào.
Đoạn văn này mỗi một chữ đều giống như mũi kim đâm vào tim cô.
Cô sớm đã bị người ta hại thương tích đầy mình, cũng đã đi đến bước đường cùng, từng vô số lần bị phản bội, bị bán đứng, bị vứt bỏ, bị hủy diệt.
Cô cũng không biết bản thân bây giờ còn có thể tính là làm người hay không nữa.
Vẫn là chị cô nói đúng, cô nhiều lắm chỉ là một đống bùn sình! Một đống bị người ta nặn tròn bóp méo, tùy ý giẫm đạp, đỡ cũng không đỡ nổi, đống bùn cũng trát không được vào tường.
Cô sống chính là lãng phí lương thực, lãng phí không khí.
Cô gái trẻ tuổi thở hổn hển cười hai tiếng, trong mắt toàn là chế giễu và tang thương.
Cô cúi đầu tìm kiếm túi đồ, hoàn toàn không chú ý tới sương mù dày đặc giăng khắp nơi ở gốc cây, một con quạ đen nhỏ nghiêng đầu lẳng lặng đánh giá cô.
Rất nhanh, cô gái tìm được đồ mà mình muốn tìm.
Đó là một con dao gọt trái cây, lưỡi dao đã được tỉ mỉ mài qua, vô cùng sắc bén.
Cô gái nắm lấy chuôi dao, tới tới lui lui trên cổ tay, dường như đang tìm chỗ để cắt.
Cô là người sinh ra lớn lên ở Lan Hoa thành, cô tất nhiên cũng nghe nói qua truyền thuyết về thánh địa hắc ám.
Ở nơi này tự sát, sẽ có thần linh cắn nuốt linh hồn của họ, sau đó giúp họ báo thù.
Đây là một loại trao đổi, hoặc nói là nghi thức hiến tế.
Bất kể lúc còn sống từng gặp qua tổn thương hay oan khuất lớn đến mức nào, thần minh nhất định sẽ chấm dứt.
Thần sẽ khiến linh hồn vặn vẹo đạt được bình yên vĩnh viễn.
Cô gái đó đến tự sát, cô không còn cách nào cứu vớt được chính mình, chỉ có thể đem hy vọng cuối cùng ký thác lên người thần minh hư vô mờ mịt.
Không, theo tình hình trước mắt mà nhìn, thần minh cũng không phải hư vô mờ mịt.
Thần nghe thấy được tiếng gào thét tuyệt vọng sâu trong linh hồn cô, sau đó đúng giao ước trước đó mà tới.
Chốn dị giới ngập tràn sương mù này chính là nơi ở của thần minh.
Giờ phút này thần minh đứng trên những đám mây phía trước kia, lẳng lặng nhìn về phía tín đồ của mình.
Chỉ cần tín đồ dâng lên đủ thành ý, thần sẽ giáng xuống thần ân.
Nghĩ đến đây, cô gái không hề do dự, trên một cánh tay dùng sức cắt đứt động mạch của bản thân, nhưng một giây trước khi lưỡi dao cắt vào da thịt, cô lại không kịp phòng bị mà đột nhiên té xỉu.
Một con quạ nhỏ vỗ cánh, đổ ào xuống người cô gái, mỏ ngắn ngậm dao gọt trái cây, đầu dùng sức vung, liền ném con dao ra xa.
Sau đó nó ngẩng đầu lên, kêu "cạc cạc" hai tiếng về phía cây Đa lớn.
Cây Đa cũng xào xạc rung động, dường như đáp lại tiếng kêu của nó, sau đó liền có hai cành cây hạ xuống, những chiếc lá khẽ lướt qua đầu cô gái, như trưởng bối dịu dàng an ủi tiểu bối bị thương khóc thút thít.
Đôi mày của cô gái khi bị ngất đi vẫn luôn nhíu chặt, không tự chủ mà dãn ra, lộ ra dáng ngủ điềm đạm an yên.
Cô tựa như đắm chìm trong mộng đẹp.
Sau đó, những chiếc lá này nâng quả cầu ánh sáng, đưa đến cho con quạ nhỏ trước mặt.
Con quạ đen nhảy lùi về phía sau vài cái, như né tránh quả cầu ánh sáng, nhưng lại bị mấy cành cây buộc đôi chân nhỏ xíu và đôi cánh nhỏ của nó lại, nhốt tại chỗ, sau đó lại bẻ cái mỏ ngắn, kiên quyết nhét quả cầu ánh sáng vào cái bụng vốn đã căng phồng của nó.
"Cạc cạc!", con quạ nhỏ tức muốn hộc máu kêu lên hai tiếng, vừa mở miệng lại biến thành giọng nữ lảnh lót: "Đắng quá, đắng quá! Khạc khạc khạc!"
"Đắng cũng phải ăn cho ta.", bên trong những tán cây to lớn quẩn quanh một giọng nam trầm thấp hồn hậu.
Con quạ nhỏ dùng cánh che cái bụng lại, mỏ ngắn khi mở khi đóng, phát ra âm thanh nôn oẹ, nó như muốn nôn ra.
"Ký ức của cô gái này sao mà đắng như vậy chứ!", tròng mắt đen của con quạ nhỏ thấm ra vài giọt nước mắt.
"Ngoan, ba ba cho con ăn đường.", một cành cây vươn ra từ tán cây, phiến lá nâng một viên kẹo màu hồng phấn.
Quạ đen nhỏ vội vàng ngậm kẹo vào trong miệng, lốp rốp nhai.
Phiến lá thuận thế xoa xoa cái đầu tròn nhỏ của nó, từ ái nói: "Đi đi, sớm hoàn thành tâm nguyện của tín đồ này, con liền có thể sớm một chút trở về với ba ba, không có con bên cạnh chiêm chiếp nói chuyện, ba ba sẽ rất hiu quạnh."
"Được rồi được rồi, con đi đây!", quạ nhỏ lượn một vòng, biến thành bộ dạng cô gái ngất xỉu.
Biến hóa này không chỉ đơn giản là diện mạo giống nhau, mà từ ngoại hình đến ký ức, thậm chí mỗi một cái nốt ruồi, mỗi một vết sẹo, mỗi một thương tích đều phục dựng nguyên dạng.
Dù cho người thân cận nhất của cô gái cũng tìm không ra sơ hở.
Quạ