Hắn nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay nó, nhìn tổng thể về nó, cánh tay nó bị xước, có vết cứa rất sâu, khuôn mặt vẫn còn nhợt nhạt xanh sao.
Còn tấm thân của nó thì được đắp chăn, nên hắn không biết nó có bị thương ở đâu nữa không.
Tự dưng hắn thấy thương nó vô cùng, hắn thấy hối hận vì những lời nói vô tình dành cho nó, để rồi đây nhìn nó thương tích đầy mình như vậy. Mà lòng cảm thấy xót xa:
- Tớ xin lỗi đã không chịu nghe cậu giải thích!!!- hắn khẽ nắm chặt tay nó. Hắn cảm nhận đôi bàn tay nó rất nóng.
Nó vẫn im lặng bởi nó vẫn đang bị hôn mê mà, nhưng nó cảm nhận thấy tay nó được có ai đó đang nắm.
Nhưng mi mắt nó vẫn nặng trĩu dù rất muốn mở mắt ra để xem người đó là ai, nhưng điều đó là không thể. Nó đành bất lực buông xuôi.
Hắn khẽ đặt tay lên sờ trán nó, chán nó nóng như lửa đốt, hắn lại khẽ rụt tay lại.
- Sao nóng vậy trời!!!!- hắn khẽ thốt lên.
Hắn nghĩ lại chuỗi sự kiện chắc nó bị dầm mưa quá lâu, chắc ốm từ hôm qua rồi:
- Cậu tỉnh dậy sớm đi!!!! Tớ mua nhiều đồ ăn cho cậu lắm, cậu nhớ ăn nhiều vào!! Mau khỏi bệnh, Tớ nhớ cậu lắm đó????? .....bla....bla....!!!- hắn nói với nó những lời yêu thương,quan tâm chứ không còn lạnh lùng như thường ngày.
- Tha lỗi cho tớ..!!!- hắn cảm thấy hắn là người có lỗi, gây áp lực cho nó.
Hắn trò chuyện với nó thật lâu dù không nhận được câu trả lời từ nó.
Nó vẫn nằm im, nó mơ thấy trong giấc mơ:
- Có một người con trai dáng rất đẹp, nó gọi người con trai đó là người yêu! Người đó quay lại nói với nó:
- Heo đất !!! Em yêu phải sống thật tốt, ăn thật nhiều nhé em yêu, em dạo này gầy xanh sao lắm đó, anh sắp phải đi xa rồi,....hứa với anh! Dù anh không ở bên em cũng phải tự chăm sóc mình đó !!!!.
- Anh đi đâu????- nó thắc mắc. Nhưng chàng trai không đáp lại nó,nên
Nó ngắm chàng trai đó, người đó rất cao lớn, rất ấm áp truyền cho nó sự tin tưởng, nhưng do mặt trời chiếu vào nên nó không nhìn rõ khuôn mặt chàng trai đó ( mà nó gọi là người yêu). Nhưng nó biết người nó yêu rất là đẹp trai dù rằng k rõ khuôn mặt.
Nó hét to rồi chạy đến nắm bàn tay nó:
- Em yêu anh lắm!!! -nó cũng mỉm