Ngày hôm sau, khi Mộng Hoàn đã được xuất viện thì nội của Lâm Đình cũng đã biết chuyện này nên bà đã gấp gáp đến biệt thự để thăm cô.
Bà thật sự cảm thấy rất đau lòng, một gương mặt xinh xắn như vậy nhưng lại...
- Mộng Hoàn, không sao cả, hai đứa không sao là tốt rồi, còn...
Mộng Hoàn hiểu ý nội muốn nói nên đã mỉm cười.
- Con ổn mà, không sao cả, vết sẹo này đối với con vốn không hề quan trọng, con không để ý đâu.
- Con bé này, đây là lời thật lòng của con sao? Phụ nữ thì ai mà không quan tâm đến nhan sắc của mình chứ.
Nếu con cảm thấy buồn thì cứ nói ra, đừng giấu giếm.
- Con...!thật ra cũng...!có chút...!một chút thôi, chỉ có một chút buồn.
Nhưng mà...! quan trọng là Lâm Đình đã đến cứu con và anh ấy không sao cả.
- Lâm Đình có được người vợ như con, thật may mắn.
Vậy thì tạm thời con đừng nghĩ ngợi gì cả, cũng đừng đến công ty nữa, cứ ở nhà tịnh dưỡng cho khoẻ.
Bà nội đã cùng Mộng Hoàn ở trong phòng nói chuyện một lúc rồi cuối cùng nội cũng đi về.
Nhưng trước khi về, nội đã dặn dò Lâm Đình.
- Con chăm sóc con bé cho tốt, quan tâm một chút, đừng để con vé u uất trong lòng.
Nếu nội mà biết con làm cháu dâu của nội không vui thì không yên đâu.
- Con biết rồi.
- Biết rồi? Chỉ hai chữ biết rồi là được sao? Đàn ông các con vẫn là yêu bằng mắt, trong lòng con...!thật sự không chê vết sẹo đó sao???
Nội còn không cho Lâm Đình biện minh thì đã lướt qua anh và rời đi.
Nhưng mà...!anh thật sự không hề có ý nghĩ đó trong đầu, bây giờ anh chỉ sợ...! Mộng Hoàn sẽ chịu thiệt.
"Trên người cô ấy có nhiều vết sẹo như vậy mình còn không chê, thêm một vết thì có sao đâu chứ."
...----------------...
Cạch!
- Lúc nảy nội đã nói gì với em vậy?
- Không có gì, nội chỉ an ủi em thôi, nội sợ em cảm thấy không vui.
Lâm Đình chậm rãi bước đến rồi ôm lấy Mộng Hoàn từ phía sau, cứ vùi đầu vào người cô ngửi ngửi như là một kẻ nghiện thuốc phiện.
- Thơm thật!
- Anh...!anh sao vậy? Đột nhiên lại...
- Mộng Hoàn...!anh yêu em! Rất yêu em! Hôm qua...!anh đã thật sự rất sợ hãi, anh sợ...!sẽ mất em, anh sợ...!bọn chúng sẽ tổn thương em, làm hại em.
Xém nữa anh còn khóc đấy.
Mộng Hoàn nghe Lâm Đình nói thì trong lòng có chút vui sướng, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô được nghe ba chữ "anh yêu em" từ chính miệng anh nói ra.
- Sao em lại không nói gì? Hửm?
- Em..
em chỉ là bất ngờ thôi, anh...!anh vừa nói gì cơ? Em...!hình như em nghe lầm rồi thì phải.
- Anh yêu em.
Anh yêu em.
Anh yêu em.
Yêu em.
Yêu em.
Cực kì yêu em, Mộng Hoàn.
Thật đấy, em không nghe lầm đâu.
Nếu em còn chưa tin, thì em cảm nhận thử xem.
Lâm Đình nắm lấy tay cô và đặt vào ngực trái của mình, dùng ánh mắt chân thành nhìn chằm chằm lấy cô.
- Em...!cảm nhận được chưa?
Mộng Hoàn ngượng ngùng cuối đầu nhưng lại lén cười tủm tỉm.
"Tim anh ấy...!thật sự đập rất nhanh."
- Mộng Hoàn, nhìn anh, em nói cho anh biết, em có yêu anh không?
Mộng Hoàn đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu.
- Sao hả? Anh