Hai ngày sau, sau khi tinh thần của Mộng Hoàn đã ổn hơn, đã hết bệnh, đồng thời cô cũng đã có khả năng chấp nhận hiện thực và đối mặt với nó, cô...! đã ổn hơn.
Vì tâm tình đã tốt lên, bệnh cũng đã khỏi nên Tịch Nghi quyết định tiếp tục đi làm thêm.
Nhưng sau khi cô đến nhà hàng thì mọi chuyện có vẻ không được suôn sẻ.
- Đây là ai hả?
Ông ấy là chủ của nhà hàng đi, hôm nay rảnh rỗi nên đến nhà hàng khảo sát một phen, thấy Mộng Hoàn, ông ấy hỏi quản lý với vẻ mặt không mấy hài lòng.
Hôm nay cô đã trở lại với dáng vẻ của thường ngày, vẫn đeo kính và không trang điểm, ăn vận vẫn quê mùa như thế.
Có lẽ cũng vì vậy nên ông ấy mới có thái độ như thế.
- À, cô ấy là phục vụ ở đây, mới vào làm được khoảng tuần rồi.
Ông ấy bĩu môi, chả hài lòng với câu trả lời của trợ lí.
- Cậu bị điên sao? Từ bao giờ cậu lại làm việc qua loa, cẩu thả như thế? Tuyển nhân viên cũng phải nhìn từ trong ra ngoài, phải phù hợp mới được chứ, chọn đại như vậy là xong à? Cậu muốn bị đuổi việc phải không?
Rồi ông ấy quay sang nói việc Mộng Hoàn.
- Xin lỗi, nhưng làm phục vụ ở đang phải có ngoại hình, với cái nhan sắc này của cô nhà hàng của chúng tôi không nhận nổi.
Cô đi nhận lương cho tháng này rồi về đi, sau này không cần đến nữa.
Nghe ông chủ nói thé Mộng Hoàn tròn xoe mắt, cô chưa bao giờ tuyệt vọng đến nhường này cũng chưa từng cho rằng nhan sắc sẽ quan trọng đến thế.
Hiện tại nó không chỉ đơn giản là những lời bàn ra tán vào của miệng đời hay là ánh mắt khinh bỉ bình thường nữa, mà nó còn ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, không cho cô có cơ hội kiếm tiền.
- Nhưng...!tôi thật sự đang rất cần tiền, tháng này tôi phải trả tiền thuê nhà nữa, ông chủ à, ông thương tôi mà giúp giùm tôi có được không??
Ông ấy lắc đầu.
- Tôi thương cô thì ai thương cho tôi? Tôi là người làm ăn, ngoài lợi ích ra thì tôi không thể nhìn vào thứ gì khác cả.
Sao cô không thử thay đổi nhan sắc của mình xem, tôi thấy cô...!cũng không phải xấu.
Nếu cô trở nên ưa nhìn thì tôi đã không đuổi cô rồi.
Thay đổi? Nhiều lúc Mộng Hoàn cũng muốn thay đổi bản thân một chút, nhưng, cô lại sợ sẽ có người nhận ra cô là tam tiểu thư của nhà họ Tưởng.
Tuy trước giờ có rất ít người biết cô là con gái của nhà họ Tưởng nhưng lúc trước hình của cô đã từng được đăng lên báo.
Sau này nếu cô thật sự kết hôn với Lâm Đình thì chắc chắn cô còn phải xuất hiện trước công chúng nhiều hơn, nếu bây giờ mà cô thay đổi thì đến lúc đó ra ngoài sẽ không còn tự do nữa, nên đây xem ra cũng là một lớp vỏ ngụy trang của cô trong tương lai, không thể thay đổi được nữa.
- Ừm, ông chủ...!vậy...!ở nhà hàng còn công việc nào khác không?
Quản lý lên tiếng.
- Rửa chén bát, cô muốn làm à?
Mộng Hoàn không suy nghĩ gì nhiều, nhanh chóng gật đầu đồng ý.
- Tôi sẽ làm.
...----------------...
Sau khi tan làm, Mộng Hoàn ung dung bước đi trên đường để về nhà.
- Haiz! Từ phục vụ bây giờ lại xuống làm nhân viên rửa bát đ ĩa, đúng là một trải nghiệm không hề vui tí nào.
Chắc mình phải tìm việc làm thêm thôi, nếu không cứ đà này sớm muộn cũng bị đuổi đi vì không có tiền trả tiền thuê nhà.
Haiz! Cuộc sống của mình sao mà bấp bênh quá.
Lẫn công việc cho đến....!hôn nhân, nhỉ? Cơ mà...!mình cũng không biết mình còn có thể đeo đuổi theo nghề viết tiểu thuyết thêm bao lâu nữa, vốn sẽ định chuyển sang viết theo thể loại thanh xuân nhưng hiện tại...!thế giới của mình u ám, tiêu cực như vậy, sao có thể viết ra một bộ ngôn tình hay được.
Mộng Hoàn đang sầu thúi ruột, đột nhiên lại có điện thoại gọi đến.
Nhìn thấy chữ "ba" Mộng Hoàn liền tức giận tắt nguồn không muốn nghe máy.
"Ông ta lại gọi làm gì chứ? Mục đích của ông ta đã thành công rồi còn gì!!"
Đang loay hoay bỏ chiếc điện thoại vào túi, bỗng dưng chiếc bút trong túi cô bị rơi xuống đất lăn ra đường, cô luống cuống đi nhặt lại cây bút, cây bút này tuy không đáng giá nhưng đây là cây bút mà mẹ cô hay dùng để viết nhật ký và bà đã tặng lại cho cô nên cô rất quý nó, lúc nào cũng mang bên người.
Vì cây bút đó có ý nghĩa và quý giá đối với cô như vậy nên cô chỉ muốn nhanh chóng nhặt lại nó, cả nhìn đường cũng quên.
Lúc này, có một chiếc xe chạy tới làm cô giật mình, phản ứng đầu tiên là cô nhặt cây bút lên trước, cô như vậy...!chiếc xe sẽ tông vào cô mất.
Két!!
- Á!!
Quả nhiên là vậy, chiếc xe đó đã va vào cô.
Người ngồi trên xe và tài xế nhanh chóng xuống xe, cứ nghĩ họ sẽ đỡ cô đứng dậy hay hỏi thăm này nọ nhưng...
- Là cô???
Thì ra đây là xe của Lâm Đình, chắc có lẽ vì đường anh