Tại bệnh viện mà em trai Lâm Đình - Lâm Tấn đang làm việc.
Sau khi thấy Lâm Tấn khám xong cho Mộng Hoàn, Lâm Đình liền giở giọng lạnh nhạt như không muốn quan tâm.
- Cô ta sao rồi?? Chết chưa??
Lâm Tấn khó hiểu, đơ người ra nhìn anh mình một lúc.
- Ờ thì...!chưa chết được, nhưng thể chất cô ấy vốn đã yếu, dạ dày cũng không tốt lại còn uống nhiều rượu như vậy...!nếu anh không chậm một chút thì cô ấy đã mất mạng thật rồi đó.
Nhưng mà, có bác sĩ tài ba như em ở đây, bây giờ thì không sao nữa rồi.
Nói xong Lâm Tấn lại bước thêm vài bước đến chỗ của Lâm Đình, cố ý dò hỏi.
- Nhưng mà, sao cô ấy lại uống nhiều rượu như vậy? Hơn nữa cô ấy là ai?? Không phải là do anh chia tay cô ấy nên cô ấy mới uống bất chấp vậy chứ??
Lâm Đình cau mày đẩy thằng em trai nhãi nhép của mình ra.
- Cô ta là tam tiểu thư của nhà họ Tưởng.
Lâm Tấn giật mình, nhìn kĩ lại khuôn mặt đang tái nhợt của Tưởng Mộng Hoàn.
- Không phải chứ, đây mà là chị dâu?? Không đúng, em từng tìm hiểu và thấy hình chị dâu trên mạng, cũng khá ưa nhìn và dễ thương mà.
Khi Lâm Tấn vừa nói xong, anh nhìn lại thì đã thấy ánh mắt lạnh như sắc của anh đang liếc mình.
- Lâm Tấn, cậu muốn chết lắm phải không? Cứ luôn miệng kêu chị dâu, chị dâu để làm gì.
Lâm Tấn bị cứng họng, sợ hãi viện cớ chuồn trước.
- Em nhớ ra em còn có việc, em đi trước đây, anh ở lại chăm sóc chị...!à không, là tam tiểu thư.
Đúng vậy, anh chăm sóc tam tiểu thư đi.
Cạch!!!
Lâm Đình khẽ liếc nhìn Mộng Hoàn rồi tự mình cảm thấy tởm lợm.
- Chăm sóc cô ta?? Không bao giờ!
Nói dứt câu xong, Lâm Đình liền đứng dậy tiến về phía cách cửa, nhưng còn chưa mở thì...
- Nước..
nu...!nước, khát nước!!!
Trong đầu anh vốn suy nghĩ: "Để cho cô khát chết!" Nhưng cuối cùng anh vẫn quay lại rót nước cho cô.
- Uống đi!!!
- Ực! Ực! Ực! Khụ! Khụ!
Lâm Đình đặt ly nước lên bàn rồi thở dài.
- Nhìn bộ dạng thảm hại của cô kìa, đúng là khiến tôi cảm thấy thích thú đó.
Đột nhiên, Mộng Hoàn lại dần mở mắt ra rồi khẽ mấp máy môi làm Lâm Đình hơi giật mình.
- Vậy sao??
- Cô tỉnh rồi à??
Mộng Hoàn gắng gượng ngồi dậy.
- Anh ghét tôi như vậy...!mà còn đưa tôi đến bệnh viện, cũng kì lạ thật đấy! Rốt cuộc anh muốn hành hạ tôi như thế nào đây??
Anh ấy nhếch mép rồi một lần nữa động tay động chân, anh bước gần đến, bóp lấy chiếc cổ vẫn còn dấu hằn đỏ của cô.
- Hành hạ? Tôi cũng không muốn vậy, tại cô ép tôi thôi.
Chỉ cần cô không xuất hiện trước mặt tôi nữa thì tôi sẽ xem xét cho cô sống yên ổn.
Còn nếu cô cứ cố chấp bám theo quyến rũ tôi thì sau này cô đừng mơ được làm Lâm thiếu phu nhân một cách đơn giản.
Mộng Hoàn cười lớn.
- Ha ha ha! Anh tin hay không cũng được, nhưng thật sự