Sáng hôm sau, Tưởng Mộng Hoàn tỉnh dậy với cái đầu nặng trĩu, vô cùng khó chịu.
Đầu óc cô vẫn choáng váng, chân thì vẫn đi loạng choạng không vững.
- Aiza! Đau đầu chết mất! Sao mình lại có tửu lượng kém như thế chứ?!
...----------------...
Sau khi cô tự nấu cho mình bát canh giải rượu, định uống thì tự nhiên tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
- Alo! Quản lý, chị gọi cho em có việc gì không ạ?
- /Em đến công ty một chuyến đi! Có một bộ tiểu thuyết của em đang được công ty bàn bạc để chuyển thể thành sách đây./
Cô nghe xong hình như đầu cũng không còn đau nữa.
- Thật sao chị! Dạ được, em đến ngay.
...----------------...
Sau khi cô đến công ty, cùng một người bàn bạc một lúc thì bộ tiểu thuyết mang tên "Tình yêu đẹp đẽ của chàng cáo và nàng thỏ" của cô đã được chọn để in thành sách, vì đây là bộ tiểu thuyết được chào đón nhiều nhất và có độ hot duy trì rất tốt nên đã được cáng bộ của công ty xem trọng.
Thật ra thì...!Mộng Hoàn cũng không ngờ đến, cô không ngờ rằng sẽ có ngày tuyển thuyết của mình được in ra thành sách, bởi, tiểu thuyết mạng của cô bình thường không có đủ độ hot.
Xem ra tương lai sáng lạng của Mộng Hoàn đã sắp được mở ra rồi.
"Vui quá đi! Không ngờ mọi người lại thích bộ tiểu thuyết đó của mình đến thế! Mình lại có động lực để cố gắng rồi."
Đang vui vẻ bước ra về thì đột nhiên ai đó lại gọi cô..
- Này! "Vịt xấu xí", chúc mừng nha, cuối cùng cũng có chỗ đứng trong công ty rồi, cuối cùng cũng đã được công nhận là một tác giả thật thụ.
- Phải đấy! Tác giả "vịt xấu xí" chúc mừng cô nha!
- À mà này! Tưởng Mộng Hoàn, cô thật sự không cảm thấy xấu hổ một tí nào sao? Lúc này nhìn thấy coi cũng là bộ dạng này, chán chết đi được, nhìn chướng mắt thiệt sự.
- Đúng vậy đó, xấu xí như này đúng là khiến cho tâm trạng người ta đang vui cũng phát bực.
Tôi khuyên cô sau này bớt bớt ra đường, kẻo lại làm bẩn mắt người khác.
- À mà phải rồi, cô đừng tưởng có một bộ tiểu thuyết nát được in thành sách thì cô sẽ lên đời mà kiêu ngạo.
Công ty chỉ là đang thương hại cô thua kém những tác giả khác trong công ty thôi!
Nghe thấy những lời này, Mọng Hoàn chỉ biết cúi đầu cắn răng im lặng mà chịu đựng chứ không dám nói gì.
Vì cô biết cho dù mình có nói thêm gì cũng chỉ là thêm dầu vào lửa mà thôi, nên cô cứ thế mà mặc kệ bọn họ, nâng kính rồi rời đi, dù sao...!thì cô cũng đã quen.
- Nhìn cô ta phách lối chưa kìa! Không thèm trả lời hay nhìn chúng ta một cái.
Khó chịu với ai vậy chứ!!
...----------------...
Sau khi về nhà, Mộng Hoàn liền nằm ì lên giường mà cười vui vẻ một mình, cũng không biết