Sau một giấc ngủ dài, Mộng Hoàn cuối cùng cũng đã tỉnh, khi tỉnh dậy cô thấy mình đã khá hơn trước rất nhiều.
Nhưng do khi đó cô đã ngất đi nên không biết làm sao mình lại đến được bệnh viện, là ai đã có lòng tốt ra tay tương cứu.
Rồi Lâm Tấn đột nhiên xuất hiện, cậu ấy là người đầu tiên xuất hiện khi cô tỉnh dậy nên cô đã cho rằng cậu ấy chính là người đã cứu mạng cô.
- Chị tỉnh rồi à!!
- Cảm ơn cậu rất nhiều!!
- Hả??
Cảm ơn cậu đã cứu tôi, nếu không nhờ có cậu đưa tôi ra khỏi nơi đó thì...!có lẽ bây giờ tôi đã....!
- Không...!không phải...
- Tối hôm qua tuy tôi có hơi mơ hồ, nhưng hình như...!tôi cảm giác được luôn có một người ở bên cạnh tôi, đó cũng là cậu đúng chứ??
- Không....
- Còn tiền viện phí?? Tôi....
Mộng Hoàn cứ đinh ninh trong đầu là do Lâm Tấn đã cứu mình nên cô không hề cho cậu ấy có cơ hội giải thích.
- Tiền viện phí chị không cần lo đâu, đã có người trả hết cho chị rồi, chị cứ yên tâm dưỡng bệnh đi.
Nhưng mà có việc này tôi muốn nói, hình chị đã hiểu lầm....
Bác sĩ Lâm muốn nhân cơ hội này giải thích cho rõ, thế nhưng có một cô y tế đột nhiên hớt hải chạy vào.
- Bác sĩ Tần, không hay rồi, có một bệnh nhân bị tai nạn giao thông vừa mới được đưa vào viện, rất nguy kịch!!!!
Mạng người quan trọng nên cậu ấy liền bỏ đi.
- Em sẽ nói chuyện với chị sau.
...----------------...
Ở công ty, Lưu Hán Văn lại đến văn phòng của Lâm Đình, vì chuyện của Tưởng Mộng Hoàn.
- Tưởng lão gia về rồi!! Cậu định tiếp tục không??
- Đương nhiên.
- Nhưng ông ấy...!sắp trở thành ba vợ của cậu??
- Im đi! Từ lúc nào mà cậu lại trở nên nhát gan như vậy hả??
- Cậu định không nể mặt luôn à? Hôm qua thì tôi rất phấn khích với vụ này, nhưng hôm nay nghĩ lại...! em rể đẩy chị dâu vào tù, nếu đám phóng viên đó mà biết được rồi viết bài linh tinh thì đúng là không hay tí nào!
- Vậy thì lật ngược tình thế, chị gái tự tay đẩy em gái ruột vào đường chết!!
- Ừ nhỉ?? Nhưng cũng không được, hai nhà Lâm - Tưởng giờ đã sắp về một đội mà lại đối đầu với nhau, không phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao??
- Tôi mặc kệ, cậu cứ làm theo lời tôi là được, nhất định phải để cô ta nếm thử mùi vị của đau đớn là thế nào.
Ánh mắt Lưu Hán Văn