Rốt cuộc thì anh muốn đưa tôi đi đâu??
Lâm Đình lạnh nhạt trả lời.
- Thử váy cưới.
- Hôm nay? Có phải là hơi muộn rồi không??
- Nói hay nhỉ?! Nếu cô không bệnh nằm liệt giường mấy ngày nay thì đâu cần đến hôm nay mới đi! Hơn nữa không chỉ là thử vài chiếc váy thôi hay sao, chọn đại là được rồi.
Mộng Hoàn nghe Lâm Đình nói đến chuyện này một cách hững hờ như vậy, trong lòng có chút khó chịu.
Vốn dĩ hôn lễ là một chuyện trọng đại của đời người vậy mà...!anh ấy lại chỉ có thể vô tư qua loa như vậy.
Nhưng cũng phải, anh ấy đâu có xem trọng hôn lễ này.
- Trông anh hình như không có hứng thú với việc đi thử váy nhỉ? Nếu anh cảm thấy phiền thì không sao, anh có thể nói với tôi, tôi có thể tự đi một mình, cần gì phải ép buộc bản thân như vậy!
Lâm Đình liếc nhìn sang Mộng Hoàn, vành môi có hơi cong lên.
- Cứ thả lòng đi! Và thoát ra khỏi giấc mơ đẹp của cô nhanh một chút.
Cô tưởng hôn lễ này dành cho cô thật sao? Tôi cảm thấy cô nên yên phận làm tốt vai trò một con rối là được rồi, một con rối và một con rối khoác lên bộ váy cưới, khác nhau sao?
Lâm Đình nói thế, Mộng Hoàn cũng không nói được gì, chỉ đành im lặng.
Được một lúc sau thì Mộng Hoàn chần chừ, ngập ngừng như muốn nói gì đó.
- Anh...!tôi....!
- Gì?
- Tôi muốn hỏi, tại sao hôm đó anh lại cứu tôi.
Nghe ra vấn đề, Lâm Đình liền trợn mắt, khó chịu ra mặt.
- Cô nói gì vậy? Ai cứu cô? Không phải Lâm Tấn sao?
- Hôm đó là do tôi không biết, tôi tưởng Lầm Tấn là người cứu tôi nhưng hôm sau cậu ấy đã giải thích với tôi rõ ràng rồi.
- Vậy thì sao? Có vấn đề gì??
- Tôi chỉ muốn biết tại sao anh lại cứu tôi.
Nếu là người khác thì tôi sẽ nghĩ là họ tốt bụng, còn với anh, tôi biết rõ anh, chắc chắn anh sẽ không cứu tôi.
Nhưng..
- Là do tôi bị thần kinh? Cô nghĩ vậy à? Nếu không phải vì bà nội tôi rất thích cô thì tôi cần gì làm vậy.
Cho dù cô có chết trước mặt tôi, tôi cũng không quan tâm.
Mộng Hoàn cúi đầu, nhỏ giọng.
- Vậy à?
Ngay lúc này, đúng lúc dừng đèn đỏ, Lâm Đình tự dưng mở dây an toàn ra, tiến đến gần Mộng Hoàn và đặt hai tay lên ghế của cô.
- Sao nào? Nếu thật sự là Lâm Tấn cứu cô thì cô sẽ biết ơn mà lấy thân báo đáp à? Còn tôi thì cô thất vọng lắm đúng không?
- Anh...!anh nói gì vậy, tôi không phải có ý đó.
- Không có ý đó? Bây giờ cô nợ tôi một mạng đấy, vậy cô định lấy gì đề ơn tôi đây?
Mộng Hoàn nhất thời hoảng loạn đã nhìn chằm chằm vào mắt của anh rồi tự làm tim mình loạn nhịp.
- Bị vẻ đẹp cực phẩm của tôi mê hoặc rồi à?? Mặt đỏ như vậy.
- Tôi không có, anh lại gần như vậy làm gì?
Bíp!!! Bíp!!! Bíp!!!
Đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh, những chiếc xe ở đằng sau cứ bóp kèn không ngừng.
- Đèn xanh rồi kìa? Anh không định