Ngày hôm sau, khi Mộng Hoàn tỉnh giấc thì cô mới phát hiện ra rằng mình đã ngủ quên mất.
Cô nhanh chóng giật mình ngồi bậc dậy.
Đột nhiên...
- Tỉnh rồi à??
Mộng Hoàn nhìn quay người lại nhìn thì thấy Lâm Đình đang nằm kế bên mình, điều này càng làm cô đơ người.
- Anh...!anh...!sao anh lại nằm trên giường??
- Đây là giường của tôi, tôi không thể nằm sao??
- Vậy...!chúng ta đã ngủ cùng nhau suốt đêm hả? Nhưng không phải anh nói là anh không muốn ngủ chung với tôi sao??
Lâm Đình nhoẻn miệng cười như không có gì.
- Nghĩ lại thì, thật ra đây cũng không phải là một vấn đề lớn gì.
Dù sao chúng ta cũng đâu phải chưa từng ngủ chung với nhau.
"Ngủ" động từ cũng đã làm luôn rồi thì sợ gì!
Mộng Hoàn thật sự bó tay, không còn gì để nói với con người này.
Cạch!!!
Cửa đã được mở khoá, Mộng Hoàn nhanh chóng bước xuống giường và chạy nhanh vào phòng tắm như là đang muốn trốn Lâm Đình.
...----------------...
Trong bữa ăn sáng.
- Nội thấy sắc mặt của hai đứa không tốt lắm, có phải tối qua thức khuya quá không??
Mộng Hoàn không biết nên trả lời như thế nào cho nội hài lòng nên đã đưa mắt nhìn sang Lâm Đình.
Lâm Đình nhìn thấy nhưng giả vờ như không thấy, cố tình để Mộng Hoàn bối rối một lúc rồi mới trả lời.
- Nội nghĩ nhiều rồi, hôm qua tụi con mệt quá nên đã đi nghỉ ngơi sớm.
Không như những gì nội trông chờ đâu, cho dù nội có khoá phòng của tụi con cũng vô ích.
Nội của Lâm Đình thở dài.
- Thì nội cũng chỉ muốn có một đứa cháu chắt để ẩm bồng thôi mà.
Tuổi nội đã gần đất xa trời rồi, hai đứa còn không nhanh lên thì nội thật sự không chờ được nữa đâu.
Nghe vậy Lâm phu nhân - mẹ của Lâm Đình liền nhẹ nhàng khuyên nhủ.
- Mẹ à, sao mẹ lại nói vậy, mẹ sẽ sống lâu trăm tuổi, sống đời đời cùng bọn con..Chỉ cần mẹ chịu nghe lời bác sĩ, uống thuốc đều đặn là được.
Còn...!chuyện con cái...!cứ thuận theo tự nhiên, không thể nào gấp được.
Mẹ Lâm Đình ngoài miệng tuy nói vậy nhưng bà không hề muốn đứa con do Mộng Hoàn sinh ra, bà chỉ mong cho vở kịch này kết thúc thật là mau để bà cưới về cho Lâm Đình một đứa con dâu mà bà thật sự ưng ý.
- Được, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên.
Bây giờ cứ bồi bổ cho Mộng Hoàn trước đã.
Nhưng mà...!tụi con đã định sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở đâu chưa??
Mộng Hoàn lại nhìn sang Lâm Đình.
- Nội, nội cũng biết công việc của con rồi đó....
Lâm Đình còn chưa nói hết câu,nội đã