Vì Lâm Đình không muốn ai biết chuyện Mộng Hoàn bị thương nên anh đã tự mình chăm sóc cho cô.
Cho đến hai người sau Mộng Hoàn mới tỉnh.
Mộng Hoàn đảo mắt nhìn quanh, không biết mình đang ở đâu, là thiên đường hay địa ngục.
- Mình...!chết rồi sao???
Cạch!
- Chết? Cô muốn tôi trở thành một kẻ sát thê sao, vừa lấy vợ mấy ngày đã trở thành một tên goá vợ?
Mộng Hoàn giật mình ngồi dậy thì lại đụng đến vết thương.
- Á!
Lâm Đình nhanh chóng bước đến đỡ cô.
- Ngồi im đấy đi, đừng cử động lung tung.
- Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây? Còn anh sao anh lại có mặt tại nơi này?
- Không cần hốt hoảng, đây là nhà tôi, chính tôi đã cướp cô về từ tay diêm vương đấy.
Mộng Hoàn vừa tỉnh dậy nên đầu óc vẫn còn choáng váng, cô vẫn chưa hiểu hết những gì mà cô nghe được.
- Anh...!đã cứu tôi hả? Anh...!đã đến Tưởng gia?
- Cô đừng tưởng bở, tôi không có rảnh rỗi như vậy, là vì hôm đó nội muốn tôi đưa cô về ăn cơm nên tôi mới phải sức như vậy thôi.
- Ồ! Tôi biết ngay mà.
Nhưng dù sao...!cũng cảm ơn anh.
Nhờ có anh mà tôi lại được nhìn thấy ánh nắng mặt trời.
Lâm Đình gõ vào trán Mộng Hoàn một cái, nhăn nhó, khó chịu.
- Cô bị ngu à, toàn nói những lời nhảm nhí, cô không biết chống lại bọn họ à, bây giờ cô đã trở thành Lâm thiếu phu nhân mà lại để cho họ ức hiếp, hành hạ cô như vậy sao?
Mộng Hoàn chỉ cúi đầu, im lặng không nói gì.
- Thôi được rồi, cô nghỉ ngơi đi, để tôi đi nấu cháo cho cô.
- Nấu cháo? Không cần phải như vậy đâu, tôi biết anh bận nhiều việc, tôi tự chăm sóc cho mình được mà.
- Im miệng đi! Tôi tự biết mình phải làm gì.
Còn cô, bớt gây phiền phức cho tôi lại.
Cạch!
Mộng Hoàn bắt đầu có chút ngờ vực, cảm giác như là...!Lâm Đình đã biến thành một con người khác, dịu dàng hơn trước rất nhiều.
...----------------...
Trong mười lăm ngày tiếp theo, Lâm Đình vẫn luôn tự mình chăm sóc cho Mộng Hoàn, không để cô phải chịu thêm bất kỳ thương tích gì nữa.
Và Lâm Đình dạo này cũng đã trở nên khác hơn rất nhiều, có vẻ như anh ta đã không còn ghét Mộng Hoàn như trước, đã có thể dễ dàng nói chuyện hơn.
...----------------...
Sau khi Mộng Hoàn đã khoẻ hơn, những vết thương đã dần khỏi