Mộng Hoàn thở dài, định nâng ly rượu trên tay lên uống thì bị ai đó cản lại và cướp mất ly rượu của cô.
Mộng Hoàn định phản kháng thì nhận ra đó là Lâm Đình nên không nói gì chỉ quay mặt đi.
- Tôi đã dặn cô những gì cô quên rồi à? Tuyệt đối không được uống rượu, cô bỏ lời nói của tôi ở ngoài tai sao?
- Tôi chỉ là muốn nếm thử một chút, dù sao ở đây cũng có nhiều rượu ngon như vậy, không uống thử thì thật đáng tiếc, phải không?
Lâm Đình chợt quay mặt len lén cười.
- Cô ghen à???
Mộng Hoàn giật mình, chưa kịp phản ứng thì anh ta đã tiến đến gần cô, cúi người xuống.
- Cái gì mà là vợ, cái gì mà là bước cùng tôi đến cuối đời, tôi nghe hết rồi.
Không ngờ cô cũng gan thật đấy, rất mạnh miệng.
- Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là đang diễn tròn vai của mình thôi.
- Vậy sao?
Lúc này Lâm Đình lại tiến đến gần hơn nữa, ánh mắt như đang thăm dò cô khiến cô có chút sợ hãi lùi về phía sau, nhưng đột nhiên cô lại bị loạng choạng, mất thăng bằng.
- Á.
Lâm Đình đã đỡ lấy cô.
- Được rồi, không trêu cô nữa, chúng ta về thôi.
...----------------...
Ở trên xe.
- Tôi muốn trở về căn biệt thự lúc trước.
- Tại sao?
- Dù sao tôi cũng khoẻ rồi, tôi có thể tự chăm sóc cho mình, không cần anh lo.
Vã lại, vốn dĩ đó mới đúng là nơi tôi nên ở, tôi không muốn làm phiền anh nữa.
Thấy Lâm Đình cau mày, im lặng không nói gì, Mộng khẽ nhếch mép hỏi.
- Không lẽ anh muốn sống chung với tôi sao???
Lâm Đình quay sang nhìn Mộng Hoàn bằng một ánh mắt lạnh lùng rồi gằn giọng.
- Đương nhiên là không.
Mộng Hoàn mỉm cười.
- Tuy chúng ta ai cũng có quyền tự do của mình, cho dù anh làm gì, đi cùng ai hay "ngủ" cùng người phụ nữ nào tôi cũng không có quyền can thiệp.
Nhưng mà anh đừng quên là chúng ta vẫn còn đang diễn kịch, anh đừng để tình nhân của anh đến tìm tôi như lúc nãy, tôi không thể giải quyết được hết, cũng không muốn bị đánh ghen đâu.
- Không giải