Sáng hôm sau, khi Mộng Hoàn tỉnh giấc thì không hiểu sao lại có chiếc chăn trên người.
- Không lẽ là anh ta?
Nhiều lúc Mộng Hoàn cũng không rõ là anh ta đang quan tâm cô thật lòng hay chỉ là vì sợ nội của anh nhận ra được điều gì.
Thật ra lí trí của cô luôn mách bảo rằng đó không phải là sự quan tâm dành cho cô nhưng trong lòng lại có chút rung động với những hành động ân cần đó, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác, được quan tâm, chăm sóc đương nhiên sẽ dễ mềm lòng, hơn nữa Mộng Hoàn lại là một trường hợp đặc biệt, trước giờ ít có ai quan tâm đến cô nên cô lại càng dễ xiêu lòng hơn.
...
Một lúc lâu, Mộng.
đi xuống lầu, cứ tưởng anh ta đã rời đi từ sớm, nhưng không ngờ anh ta lại vẫn còn ung dung ngồi ăn sáng.
- Anh...!bình thường không phải anh đều đi làm rất sớm sao?
Lâm Đình mỉm cười, chính là nụ cười tươi tắn đầy giả tạo đó.
- Có sao? Bình thường anh luôn cùng em ăn sáng rồi mới đi mà.
Mộng Hoàn không nói gì thêm, nhẹ nhàng bước vào bàn ăn.
"Quả nhiên là vậy, anh ta chỉ đang muốn diễn một vở tuồng cho cô quản gia xem.
Mộng Hoàn, tốt nhất mày nên tỉnh táo lại một chút, đừng suy nghĩ quá nhiều rồi tự khiến bản thân mày tổn thương."
Lúc này, cô quản gia bước ra với vẻ mặt tươi cười, phấn khích cùng với một bát canh trên tay.
- Thiếu phu nhân, uống canh đi!
- Canh???
- Đúng vậy, đây là lão phu nhân đặc biệt căn dặn tôi đấy, mỗi ngày một bát canh, vừa bồi bổ cơ thể lại vừa có tác dụng thụ thai, rất tốt cho những người như thiếu phu nhân.
Lão phu nhân còn nói, mong hai tháng sau có thể nghe được tin vui từ hai cô cậu.
Mộng Hoàn mỉm cười cầm lấy bát canh, một hơi uống sạch không còn một giọt.
- Thế nào?
- Cũng khá dễ uống.
- Vậy thì tốt, thế tôi xuống bếp trước.
Sau khi cô quản gia xuống bếp, Mộng Hoàn có ho vài tiếng, cô cảm thấy có chút ớn ớn ngay cổ họng.
Thật canh này không dễ uống như lời Mộng Hoàn nói, uống không quen thì sẽ nghe thấy mùi tanh và buồn nôn.
- Nếu không uống được thì không cần uống, dù sao...!cũng không có tác dụng.
- Tôi chỉ muốn diễn tròn vai thôi, cũng không muốn nội phải lo lắng.
Nội mong có chắt cũng là chuyện bình thường, chỉ là...!
Đột nhiên Lâm Đình nhìn thấy cô quản gia vẫn đang còn lấp ló, anh liền đứng dậy xoa đầu Mộng Hoàn, tỏ vẻ ân ái.
- Anh ăn xong rồi, anh đi trước đây, em cứ tiếp tục ăn đi.
À mà...!hình như cà vạt của anh bị lệch rồi, em chỉnh