Ở trong phòng.
Lúc này Lâm Đình đang tắm còn Mộng Hoàn đang đứng ngoài ban công nhìn ngắm bầu trời đêm.
Đột nhiên, lại có người gọi đến.
Reng! Reng! Reng!
- Sơ Hạ, sao giờ này cậu mới gọi cho mình? Mình còn tưởng cậu quên rồi chứ.
- /Sao có thể chứ, mình làm sao lại quên hôm nay là sinh nhật của cậu được, chỉ là hôm nay mình hơi bận nên không thể cùng cậu đón sinh nhật.
Nhưng mà mình vẫn muốn nói với cậu rằng...!sinh nhật vui vẻ, Tưởng Mộng Hoàn./
- Không sao đâu, có lời chúc của cậu là đủ rồi.
- /Vậy sao mà được, để khi nào mình rảnh mình sẽ mua quà bù đắp cho cậu.
Còn bây giờ thì không ổn, dạo này ba mình trông chừng mình kĩ lắm, không cho mình đi chơi la cà nữa, chi tiêu cũng bị quản lí.
Có thể mấy ngày nữa mình sẽ không còn thảnh thơi như bây giờ nữa, mình phải vào công ty của ba làm việc./
- Cậu đừng có than vãn nữa, như vậy cũng tốt mà, như vậy cậu sẽ biết trân quý đồng tiền hơn, không phung phí nữa.
- /Được rồi, được rồi, mình biết rồi, trước giờ là do mình sai.
Còn bây giờ mình cúp máy trước nha, ba mình lại ganh rồi./
Tút! Tút! Tút!
"Haizz! Cô bạn này của mình đúng là mãi không trưởng thành."
Mộng Hoàn vẫn đang ung dung hóng gió, ngắm trăng thì nước chảy ào ào đột nhiên đã dừng lại, cánh cửa phòng tắm mở ra.
Cạch!
Theo bản năng, Mộng Hoàn đã quay đầu lại nhìn, không ngờ cô lại nhìn thấy...
"Cơ thể đó...!anh ta..."
Mộng Hoàn đỏ mặt, ngay lập tức xấu hổ quay mặt đi.
- Anh có thể ý tứ một chút không? Trong phòng này cũng đâu chỉ có mình anh.
- Gì cơ? Cô đang ngại đó à? Lại giả vờ, nếu cô thèm thuồng cơ thể của tôi thì cứ nói thẳng ra đi, tôi sẵn sàng đáp ứng nhu cầu của cô.
Lâm Đình đang từ từ bước đến chỗ Mộng Hoàn, cô cảm nhạn được điều đó nên định bỏ chạy nhưng anh ta lại nhanh hơn một bước áp sát cô vào thanh lang can.
Mộng Hoàn cứ tưởng anh ta vẫn chưa mặt áo đàng hoàng, vội vàng lấy tay che kín mắt.
- Mở mắt ra.
- Anh làm gì vậy? Đừng hòng giở trò lưu manh.
Lâm Đình thở dài một cách bất lực rồi kéo tay Mộng Hoàn ra.
- Anh...
"Anh ta mặc áo vào từ lúc nào vậy?"
- Xem kìa, không giở vờ thuần khiết nữa à? Vẻ mặt thất vọng đó của cô là sao? Có phải là cô muốn nhìn thêm không?
- Tôi...!tôi...!tôi không có.
Không hề có.
Mộng Hoàn hoảng đến mức nói lắp khiến cho Lâm Đình càng muốn trêu chọc cô.
- Không có? Hay là cô muốn nhiều hơn nữa? Hửm? Chẳng hạn như "ngủ" với tôi.
Tôi nhớ là cô thèm khát đàn ông lắm mà, mồi ngon trước mắt, cô không định dùng kế quyến rũ sao?
Lâm Đình càng chọc ghẹo khiến