Ngồi trên taxi, tuy dòng xe cứ nườm nượp lướt qua với những tiếng bóp kèn ồn ào nhưng Lâm Đình vẫn có thể nghe rõ hơi thở hổn hển của Mộng Hoàn một cách rõ ràng.
Không những vậy anh còn thấy được từng giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán cô, đôi mắt nhắm nghiền và đôi môi nhợt nhạt như không còn linh khí.
- Này! Cô sao vậy?
Chợt, những vết ban đỏ trên người cô đã đập vào mắt anh, anh nhanh tay sờ trán cô.
- Nóng vậy.
Sao đột nhiên lại sốt, lúc nãy không phải còn rất bình thường sao? Này! Mộng Hoàn, cô nghe tôi nói không? Mộng Hoàn?
Lâm Đình nhẹ lay cô nhưng không có bất kì phản ứng nào ngoài hơi thở hổn hển và tiếng r3n rỉ nặng nề.
Lúc này anh bắt đầu cau mày lo lắng, trong lòng cũng không ngừng cảm thấy bất an, anh đưa tay vội ôm lấy cô vào lòng, vuốt v e mái tóc của cô và dịu dàng thủ thỉ.
- Không sao đâu.
Không sao đâu, đã có tôi rồi.
Tiếp đó anh gấp gáp ra lệnh cho bác tài.
- Quay xe, chạy nhanh nhất có thể đến bệnh viện.
...----------------...
Lần này Lâm Đình lại đến tìm Lâm Tấn.
- Cô ấy sao rồi? Sao tự dưng lại bị như vậy? Không chết đấy chứ?
- Có ai như anh không? Lại đi trù cho chị dâu chết.
Nhưng mà em thật sự không hiểu đấy, cứ cách vài ngày là chị ấy lại phải vào viện, cứ như vậy thì thật sự sẽ bị anh hành cho kiệt sức thật.
Lâm Đình đang vô cùng lo lắng, không có kiên nhẫn để nghe nhiều thứ bâng quơ như vậy.
- Đừng có nói nhảm nữa!
- Được, được, vậy em nói thẳng.
Chị dâu là bị dị ứng, vốn dĩ không quá nghiêm trọng nhưng cơ thể chị ấy vốn đã yếu, gần đây lại còn uống thuốc ngừa thai nhỉ? Nên mới nặng như vậy.
Có một điều em phải khuyên thật, thuốc ngừa thai không phải là thứ chị ấy nên uống đâu, người bình thường nếu uống lâu cũng sẽ có tác dụng phụ huống hồ chi là chị ấy.
- Cô ấy bị dị ứng gì?
- Chậc.
Sao anh lại hỏi em? Em làm sao biết được.
Hôm nay chị ấy có ăn gì bậy bạ không?
Lâm Đình suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra được rằng Mộng Hoàn bị dị ứng với gì.
- Anh đúng là vô tâm.
Nếu đã không nghĩ ra thì lát nữa anh hỏi chị ấy đi, giờ em còn phải đi trực, tạm biệt.
Sau khi Lâm Tấn rời đi thì Lâm Đình liền vào phòng bệnh.
Đúng lúc Mộng Hoàn cũng vừa tỉnh.
- Sao...!tôi lại ở bệnh viện vậy?
- Câu đó là tôi hỏi cô mới đúng đấy.
Sao cô lại khiến bản thân cô vào đây nữa vậy? Lúc nãy Lâm Tấn nói cô bị dị ứng, là sao vậy? Bản thân cô bị dị ứng mà còn không biết sao? Lúc nãy ở trên xe tôi còn tưởng rằng cô sẽ chết đấy.
Mộng Hoàn nằm im lặng trên giường không nói gì, cô không định sẽ nói cho anh biết, dù sao cũng đã vậy rồi, nói ra cũng chẳng có tác dụng gì.
- Cô có đang nghe tôi nói chuyện không vậy? Rốt cuộc là cô bị dị ứng với thứ gì?
Đột nhiên Lâm Đình lại bước đến lấy thần hình to lớn của của anh ta đè lên người cô khiến cô vừa giật mình, vừa sợ hãi.
- Nói!!!
Mộng Hoàn trốn tránh ánh mắt của anh, xoay mặt sang chỗ khác, nhẹ giọng trả lời.
- Thịt gà.
Tôi bị dị ứng với thịt gà.
Nghe đến hai chữ thịt gà anh liền đứng dậy, thái độ của anh thay đổi một chóng mặt, mới đó thôi mà anh đã đùng đùng tức giận.
- Cô không biết mở miệng ra nói hay là không có miệng vậy? Sao lúc đó cô không nói? Đâu ai ép cô phải ăn, chán sống rồi à?
Bị anh mắng cô bĩu môi và thì thầm trong miệng.
- Cũng đau có chết.
Nhưng lại vô tình để anh nghe thấy được.
- Cũng đâu có chết? Cô còn dám trả lời với tôi như vậy à? Cô xem bản thân mình bây giờ đi, nhợt nhạt đến như ma kia kìa, có giống con người không?
- Nhưng mà lúc đó anh không thấy cái cô Lâm Lâm đó cứ không ngừng dò hỏi tôi à? Nếu để lộ ra gì đó thì phải làm sao?
- Có tôi ở đó cô sợ gì chứ?
Nghe Lâm Đình nói như vậy làm cho cô bị ngơ ra.
Không ngờ Lâm Đình