Sau hôm đó Lâm Đình đã cho Mộng Hoàn ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.
Và cũng sau chuyện của hôm đó Mộng Hoàn đã luôn tránh né anh, ngoài những lúc phải diễn kịch trước mặt của cô quản gia ra thì cô luôn cố giữ khoảng cách với anh, mặc dù hai người vẫn ở chung một nhà.
Ba ngày sau, Lâm Đình vẫn theo thường lệ mà trở về vào buổi tối để ăn cơm cùng cô, nói trắng ra thì do có cô quản gia ở đây nên anh mới trở nên ngoan ngoãn như vậy.
Nhưng hôm nay khác với những ngày trước, Lâm Đình trở về nhà nhưng không có ai chào đón, trên bàn cũng không bày sẵn thức ăn như trước, hôm nay căn biệt thự trở nên ảm đạm đến lạ.
Đúng lúc, Mộng Hoàn xuống lầu đã nhìn thấy anh.
- Anh về rồi sao?
- Cô quản gia đâu? Hôm nay không nấu cơm à?
- Sau này anh không cần phải về nhà hay ép bản thân phải sống ở đây nữa.
Lâm Đình vẫn chưa biết đang xảy ra chuyện gì.
- Tại sao?
- Hôm nay cô quản gia đã trở về quê rồi, nghe cô ấy nói là có việc gì đó, cũng khoảng hơn nửa tháng mới trở về.
Nên, anh được tự do rồi.
Anh không cần ngày nào phải trở về đây, hoặc là không sống ở đây cũng không sao.
Anh có định dọn đồ gì không? Tôi giúp anh.
Lâm Đình đáng lẽ nên rất vui vì anh không còn bị gò bó nữa nhưng không hiểu lí do gì anh lại cảm thấy không vui.
"Cô ấy nói như vậy chẳng khác nào là muốn đuổi mình đi, không muốn sống cùng mình đến vậy à? Từ hôm đó cô ấy đã bắt đầu né tránh mình, nhìn mình một cái cũng không có.
Hay là mình đã doạ cho cô ấy sợ rồi?"
- Không cần đâu, cứ như vậy là được rồi, tôi sẽ vẫn ở đây.
- Nhưng...
- Lỡ nội lại bất chợt đến đây một lần nữa thì sao?
Mộng Hoàn thật ra cũng sợ điều này nhưng cô vẫn không muốn anh phải ép bản thân làm những điều mình không thích, không những anh cảm thấy khó chịu mà cô cũng không được thoải mái.
- Không sao đâu, tôi có thể ứng phó được mà.
Có gì tôi sẽ gọi cho anh.
Vậy...!giờ tôi lên dọn đồ giúp anh nha!
Mộng Hoàn vừa quay người thì Lâm Đình đã kéo tay cô lại, gương mặt lạnh băng nhưng ánh mắt lại đỏ bừng và sắc bén, hình như anh đang tức giận.
- Sao vậy?
- Cô không muốn sống cùng tôi đến vậy à? Sống cùng tôi khiến cho cô khó chịu và ghét bỏ thế sao?
Mộng Hoàn chớp chớp mắt, không hiểu lời anh nói cho lắm, trong lời của anh...!có gì đó rất là lấn cấn.
- Không...!không phải, là anh mới đúng chứ.
Tôi biết anh luôn không muốn sống cùng tôi, luôn cảm thấy ghê tởm tôi, tôi...!nên tôi mới...
- Ai bảo vậy?
Vẻ mặt nghiêm túc đó của anh khiến cho cô bị mê hoặc, trong lòng bỗng nhiên lại run rẩy.
- Anh...!không phải anh...
- Tôi đói rồi! Mau nấu gì cho tôi đi.
Mộng Hoàn bị anh làm cho ngơ ngác ra, không hiểu là anh đang bị gì nữa, rõ ràng anh chính là người nói không ưa cô, cảm thấy cô bẩn thỉu, chướng mắt, vậy mà bây giờ lại thay đổi 360 °, đến nổi Mộng Hoàn không còn nhận ra được đây có phải là tổng tài bá đạo, cao cao tại thượng Lâm Đình không nữa.
- Còn đứng đó làm gì? Tôi đói!
- Anh...!thật sự vẫn ổn chứ? Không bị bệnh?
- Người bệnh là cô đó!