Edit: Thích Cháo Trắng
Trong lúc đợi điện thoại được kết nối,
Thiển Thiển không kìm chế được mà nín thở, dù trong ống nghe truyền tới
vẫn chỉ là những tiếng “Tút… tút…” đợi chờ, cô cũng nghe một cách cực kỳ cẩn thận —— cô cũng không biết tại sao mình lại như thế, đợi đến khi cô ý thức được, thì điện thoại đã có người bắt máy.
"Alo? Là Thiển
Thiển à?" Trước khi cô kịp phản ứng Lục Diệp đã lên tiếng chào trước,
giọng nói lành lạnh còn mang theo vài phần ý cười: “Thế nào, chợt nhớ
tới gọi điện thoại cho mình à?"
"Đúng, đúng, đúng là mình..."
Thiển Thiển cảm thấy luống cuống nhất từ trước đến nay, đang cầm điện
thoại di động, mà tay chân có chút luống cuống: “Tìm, tìm cậu có chút
việc......"
"Chuyện gì vậy?" Lục Diệp cười hỏi cô: “Để cho mình
đoán một chút nhé, có phải cậu muốn mượn bài tập nghỉ hè hay không? Hay
là lại quên mất ngày tựu trường cần mang những thứ gì?"
Thiển
Thiển bị anh nói xong bắt đầu ngại ngùng, phản bác: "Không có, không
phải mình gọi muốn mượn bài tập nghỉ hè, mình cũng vẫn nhớ tựu trường
phải mang theo cái gì—— Đường Đường đã giúp mình viết tờ giấy nhỏ đặt ở
trong túi bút rồi."
"Nghe cậu nói như vậy mình cũng thở phào nhẹ nhõm."
"Hả?"
"Bởi vì bài tập nghỉ hè mình vẫn còn chưa hề động tới đâu, chờ đến lúc chuẩn bị bắt đầu học mới làm...... Cho nên nếu như cậu thật sự muốn tìm mình
để mượn bài tập nghỉ hè, vậy thì mình sẽ rất sầu não."
"Hả? Bài tập của cậu cũng là trước khi vào học mới vội làm hay sao? DღdⒶდⓁê♡Ⓠuý❧D❀Ⓝ~
Mình còn tưởng rằng chỉ có học sinh yếu kém giống như mình mới có thể làm
như vậy chứ." Thiển Thiển cảm thấy rất mới mẻ, nói: “Mình vẫn cho là
những người có thành tích tốt thì trong vòng ba ngày sau khi nghỉ sẽ
giải quyết xong toàn bộ bài tập luôn chứ, sau đó là có thể tùy ý chơi,
rồi trước khi vào học sẽ cười nhạo nhìn những người kém hơn rơi lệ vắt
chân lên cổ làm cho xong bài tập chứ —— anh trai mình cũng chính là như
vậy, nhưng mà anh ấy sẽ không trơ mắt nhìn mình chạy theo bài tập tới
khóc. Không phải cậu cũng là học thần giống anh trai mình sao?"
"Ừ, đại khái là bởi vì mình vốn là lập chí làm học sinh cá biệt thôi, lại
không nghĩ đến chuyện trở thành học thần?" Lục Diệp cố ý dùng một loại
giọng nói như thể mình cũng không phải rất chắc chắn để hỏi ngược lại
cô.
Thiển Thiển mặt đen sì hỏi: "...... Cậu như vậy là đang muốn gây thù hận sao?"
"Ha ha, sao lại thế được, mình đang nói thật mà."
"...... Không tin, cậu chính là muốn gây thù."
"Được rồi, cậu nói là gây thù hận thì chính là gây thù hận." Lục Diệp rất bất đắc dĩ nói.
Thiển Thiển: "......"
Loại này nồng nặc mùi "Mình không nói, cậu cứ nhất định bảo mình nói, mình
nói cậu lại không tin, vậy cũng chỉ có thể là cậu nói cái gì thì chính
là cái đó rồi." Cảm giác là chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao, người cố tình gây sự ngược lại dường như lại đổi thành cô rồi?
"Được lắm, được lắm, không đùa với cậu nữa: “Giống như là biết cô lại đi vào ngõ cụt
rồi, Lục Diệp rất hiền lành lựa chọn thỏa hiệp: “Không phải cậu nói là
có chuyện phải nói cho mình biết sao? Là chuyện gì vậy?"
"A đúng
rồi, cậu không nói thì thiếu chút mình nữa đã quên mất tiêu luôn." Thiển Thiển vỗ gáy một cái, vội nói: “Tụi mình chuẩn bị đi cắm trại dã ngoại ở công viên sinh thái mới mở hai ngày trước, cái đó, mình......"
Thiển Thiển dừng một chút, đỏ mặt nói tiếp: "Mình phụng mệnh...... Gọi tới mời cậu cùng đi với tụi mình." DღdⒶდⓁê♡Ⓠuý❧D❀Ⓝ~
"Tụi mình? Các cậu có bao nhiêu người rồi hả?"
"Có......" Thiển Thiển nhẩm tính một chút: “Có năm người rồi, mình, Đường Đường, Văn Văn, Nhược Vân còn có cả Triệu Thần nữa."
"Triệu Thần?" Nghe được tên của một người ngoài dự liệu, Lục Diệp đang trong
phòng bếp chuẩn bị đồ hộp cho Tướng quân và Tướng quân phu nhân, bèn để
đồ mở nút chai xuống, lấy tay giữ điện thoại suýt nữa trượt khỏi giữa lỗ tai và bả vai, cau mày hỏi: “Tại sao lại có Triệu Thần?"
"Cái
này cậu hỏi mình...... Mình cũng không biết được.” Thiển Thiển mờ mịt
nói: “Người khởi xướng là Nhược Vân..., lúc cậu ấy nói với mình thì cũng đã có cậu ấy, Văn Văn và Triệu Thần rồi."
"Như vậy…” Lục Diệp
như có điều suy nghĩ rồi gật đầu một cái, bỗng nhiên lại nghĩ tới một
chuyện, bèn hỏi: “Cậu mới vừa nói phụng mệnh...... Là có ý gì?"
Nghe Lục Diệp nhắc tới chuyện này, Thiển Thiển vốn là muốn oán trách, lời
nói vừa ra tới khóe miệng, Thiển Thiển lại chợt nghĩ đến —— mình gọi
điện thoại muốn mời người khác cùng đi cắm trại dã ngoại, rồi lại nói
việc này không phải là bản thân mình tình nguyện, mà là nghe lệnh người
khác làm việc...... Nghe thế nào cũng đều có cảm giác "Tùy cậu có tới
hay không, dù sao người mời cậu cũng không phải là mình" vậy.
Lời như thế, dù là người ta chuẩn bị đồng ý, đoán chừng nghe xong cũng không nghĩ đến đi nữa.
Nghĩ tới đây, Thiển Thiển cười ha ha, nói: "Không có gì..., chỉ là Nhược Vân chê mình quá là gỗ mục (* vô dụng), đến lúc đó có thể ngay cả trang bị
của mình cũng không vác nổi, cho nên mới yêu cầu mình nhất định phải tìm một cu li, nếu không thì không cho mình tham gia cùng...... Mình nghĩ
tới nghĩ lui, trong số những học sinh nam mà mình biết, ngoại trừ anh
trai của mình ra, hình như cũng chỉ có cậu là tương đối quen thuộc rồi,
nên mình......" Lục Diệp: "...... Cu… li?"
Giọng nói của Thiển Thiển hơi lưỡng lự ngưng lại, trong đầu nhanh chóng lướt
qua suy nghĩ "Nguy rồi, vẫn là nói bậy hỏng chuyện rồi", sau đó cười
khan rồi nói: "...... Ha ha, không cần để ý chi tiết nha, tóm tóm tóm
lại thì, chính là… Mục đích mình gọi điện thoại cho cậu là mình mình
mình mời cậu đi cắm trại dã ngoại cùng tụi mình..., không phải là vì để
cậu giúp mình mang đồ. Cậu nhất định phải tình nguyện, đương nhiên mình
không thể nào ép buộc cậu được, đúng không? Cho nên...... Cậu có thời
gian rảnh không?"
Nghe ra cô bắt đầu luống cuống, Lục Diệp cười
khẽ một tiếng, thầm nghĩ: thấy cậu gấp gáp xoay chuyển tình huống như
vậy, nên mình không so đo với cậu chuyện trong lòng cậu, quan hệ giữa
cậu và mình chỉ có thể được coi là "Tương đối quen thuộc" nữa.
Lục Diệp cũng không hứng thú cố ý dọa cô nữa, rất dứt khoát nói: "Có."
"Vậy......" Thiển Thiển cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Cậu sẽ đến chứ?"
"Sẽ."
"Mình sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng là cậu mang đồ giúp mình đâu." Thiển Thiển rất nghiêm túc nói ra.
"Phù......" Lục Diệp lấy mu bàn tay ngăn lại bản thân bật thốt lên tiếng phì cười
—— anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dạng rất đáng yêu lúc này của
Thiển Thiển. Anh gật đầu liên tục, trong giọng nói tràn đầy nụ cười,
nhanh chóng đáp lời: “Mình biết rồi."
Nhưng Thiển Thiển à, cậu
không biết là, cho dù cậu sẽ không yêu cầu mình giúp cậu mang đồ, thì
mình cũng sẽ ép buộc cậu đưa đồ cho mình thôi.
**
Truyện độc quyền tại diễn đàn! ^ 0 ^
Tiếng sấm ầm ầm vang lên suốt một buổi tối, gần đến giờ trời sáng mới đổ
xuống một trận mưa to, nhưng chiếm cứ bầu trời vẫn là tầng tầng lớp lớp
những đám mây mờ mịt, nhưng bởi vì vừa mới mưa xong, nên thời tiết cũng
không nóng bức, gió
thổi qua mang theo hơi nước còn có thể cảm thấy một
chút lạnh lẽo.
Cũng coi như đoàn người Thiển Thiển gặp may mắn, bởi vì ngày bọn họ chọn để lên đường chính là hôm nay.
Mới sáng sớm Thiển Thiển và Nhạc Kỳ Sâm đã cùng nhau xuất phát rồi, cô chỉ
mang quần áo của mình, rau quả tươi và rau trộn đã được anh trai cắt
nhỏ, trộn gia vị cẩn thận, cô không cần chuẩn bị lều trại, bởi vì ở
trong điện thoại Lâm Nhược Vân đã nói rồi, cô ấy có một cái lều đặc biệt lớn, là lần trước chuẩn bị để đi cắm trại ở rừng tre phía nam Tứ Xuyên
cùng cha mẹ, đừng nói là bốn cô gái vóc người mảnh mai, cho dù cả nhóm
bọn họ cùng vào ở, cũng miễn cưỡng chứa đủ. Nhưng mà điều này cũng chỉ
là nói một chút mà thôi, vẫn phải cần các nam sinh tự chuẩn bị lều của
bọn họ. ~TⒽ♩Ch♯☼TⓇ✮N☾DღdⒶდⓁê♡Ⓠuý❧D❀Ⓝ~
Nói thế nào Nhạc Kỳ Sâm
cũng không chịu từ bỏ, nhất định tự mình đưa Thiển Thiển đến địa điểm
tập hợp đã hẹn trước. Bọn họ đi quá sớm, khi đến địa điểm đã hẹn, ở đó
còn chưa có bất kỳ ai. Nhạc Kỳ Sâm cũng không làm chuyện gì khác, kéo lỗ tai Thiển Thiển, tiếp tục lặp lại một lần nữa những việc cần chú ý.
Thiển Thiển cũng đã nghe đến mức có thể đọc vanh vách ra rồi, nhưng mà bởi vì người nói là Nhạc Kỳ Sâm, nên lại không ngừng gật đầu bày tỏ rằng mình
nghe hiểu được.
Đợi Nhạc Kỳ Sâm nói xong, Thiển Thiển tốt bụng
nhắc nhở: "Anh trai, anh phải trở về rồi, hôm nay mẹ phải đi làm, anh
còn phải làm đồ ăn cho mẹ đấy."
Nhạc Kỳ Sâm hết sức bất đắc dĩ,
nhưng cũng không thể không thừa nhận Thiển Thiển nói rất có lý ——người
mẹ hồ đồ đó của bọn họ luôn nắm chắc thời gian rời giường, năm phút đồng hồ đã rửa mặt xong, năm phút đồng hồ để giải quyết bữa ăn sáng, thêm
mười lăm phút chạy tới phòng làm việc.
Nhạc Kỳ Sâm thở dài, thấy
thời gian đúng là có chút gấp gáp rồi, bèn đưa tay vỗ vỗ đỉnh đầu Thiển
Thiển, rồi mới bước từng bước cẩn thận rời đi.
Đợi đến khi không
còn nhìn thấy bóng dáng của Nhạc Kỳ Sâm nữa, Thiển Thiển mới ngồi xuống
ghế dài, để túi hành lý tinh xảo tựa vào một bên chân mình, cúi đầu lấy
điện thoại di động ra chơi trò chơi.
Trò chơi chỉ mới qua được hai bàn, một giọng nói quen thuộc chợt truyền xuống từ đỉnh đầu——
"Thiển Thiển, tại sao lại chỉ có một mình cậu?"
Thiển Thiển ngẩng đầu lên, vừa muốn thể hiện một khuôn mặt tươi cười với Lục
Diệp, nhưng khi thấy người đi theo sau lưng Lục Diệp đang cười đến rất
muốn bị ăn đòn kia, thì khóe miệng đang chuẩn bị vểnh lên của cô lại trở nên cứng đờ, lời chào hỏi vốn chuẩn bị bật thốt ra cũng chuyển thành
câu hỏi: "Sao cậu ta lại cũng đi theo vậy?"
Lúc Thiển Thiển nói
lời này thực sự không hề có ý gì khác, cô chỉ đơn thuần là có chút ngạc
nhiên —— cho dù là ai tối hôm qua mới xác nhận được danh sách các thành
viên cùng đi, sáng sớm hôm nay lại phát hiện trong đội ngũ của mình
nhiều hơn một người cũng sẽ cảm thấy ngạc nhiên. Hơn nữa không phải
Nhược Vân đã nhấn mạnh thêm một lần nữa là những người đi được đều là
người quen thân nhau sao?
Về phía cô chỉ đơn thuần là rất hiếu kỳ thôi, có thể lời nói ra lại làm cho người nghe rất không thoải mái,
cũng may biểu hiện của Diệp Trạch Phong cho thấy anh có sự hiểu biết
nhất định đối với tính tình của Thiển Thiển, nếu không khẳng định trong
lòng đã bị cái gai đâm vào đi. Nhưng cho dù là như thế, thì anh vẫn nổi
lên một chút ý định trêu chọc Thiển Thiển, bèn cố ý nói: "Nghe xem, nghe xem cậu đang nói cái gì vậy, cái gì gọi là ‘tại sao cậu ta cũng đi
theo’? Nói nghe như cậu đặc biệt không hoan nghênh mình tới vậy, thế
nào, ghét mình à? Dù gì thì mình cũng đã từng đi cùng Lục Diệp tiễn cậu
về tận nhà, tốt xấu gì thì chúng ta cũng từng hợp tác cùng nhau, dù sao
chúng ta cũng coi như là người quen biết mà. Dĩ nhiên, nếu như cậu thật
sự không mong muốn mình tham dự, đại khái cậu có thể nói thẳng ra, mình
đi là được."
"Hả?" Thiển Thiển trợn tròn mắt, cô không ngờ một
câu nói đơn giản của mình lại chọc đến tổ ong vò vẽ, vội vàng giải
thích: "Không phải không phải, mình không hề có ý này, bởi vì hôm qua
mới xác nhận danh sách người đồng hành, trong đó không có cậu, cho nên
hôm nay gặp lại cậu, mình có chút kinh ngạc, chỉ là kinh ngạc thôi,
không hề ghét chút nào."
Thấy Thiển Thiển lo lắng đến độ lông tóc cũng dựng ngược lên, thái dương Lục Diệp “ầm”một tiếng, trên trán lập
tức nhăn lại xuất hiện một chữ "井", anh vỗ một cái lên tấm lưng tên Diệp Trạch Phong khiến cho người ta hận không thể ném xuống dưới chân mà
mạnh mẽ đạp cho mấy cái lên mặt kia, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong
lòng không cười nhìn Thiển Thiển nói:
"Đây là lỗi của mình, buổi sáng lúc xuất phát bất ngờ đụng phải tên này, sau đó cậu ta cứ mặt dày mày dạn bám theo tới tận đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com