Cả nhóm bố trí xong xuôi ở bên trong, mới ra ngoài gọi Giang Đường và Thiển Thiển vào xem một chút.
Đúng như Lâm Nhược Vân từng nói, chiếc lều vải này quả thực rất lớn, lớn đến nỗi có thể dư dả chỗ cho cả bốn người bọn họ, lần đầu tiên Thiển Thiển
ra ngoài cắm trại dã ngoại, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ, đều muốn
hỏi này hỏi nọ.
Họ chơi đùa đủ rồi, lúc ra khỏi lều trại, thấy
Lục Diệp, Triệu Thần và Diệp Trạch Phong, ba người đang đứng trước lều
loay hoay làm cái gì đó trên nền đất trống, nghe được tiếng mấy cô gái
đi ra, tất cả đều không hẹn mà cùng quay đầu lại, Lục Diệp cười nói:
"Xong rồi à? Cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt của anh đang nhìn Thiển Thiển.
Cho nên mấy người Lâm Nhược Vân cũng không trả lời, chỉ có Thiển Thiển thần kinh còn hơn cả cốt thép, mới hết sức tung tăng đáp lại: "Chơi vui lắm! Còn các cậu đang làm cái gì vậy?"
Lục Diệp lui ra bên cạnh một
bước, lộ ra cho Thiển Thiển các cô xem bọn họ đang làm gì. Đó là một bộ
dụng cụ bếp và nồi dùng ngoài trời hoàn chỉnh, bên cạnh còn để mấy chiếc bình đựng nhiên liệu.
Lục Diệp cong ngón tay gõ lên cái nồi một
cái, phát ra tiếng "Keng keng", anh nói: "Hai ngày kế tiếp, vấn đề ăn
cơm của chúng ta phải dựa vào bọn chúng rồi."
Thiển Thiển nhìn
chằm chằm bộ nồi nấu ăn tinh xảo khéo léo giống như món đồ chơi của trẻ
con này, nhìn nhìn một hồi lâu, không hiểu vì sao lại cười lên.
Nụ cười của cô vui vẻ mà thuần túy, giống như từng nụ hoa nở bung trước
mắt Lục Diệp, Lục Diệp nhìn thấy cô như thế, không khỏi sửng sốt một
chút, ngay sau đó dường như bị lây từ Thiển Thiển, anh cũng lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng ôn hòa, dịu dàng hỏi: "Cười cái gì?"
"Mình cảm
thấy rất vui vẻ nha!” Thiển Thiển hồn nhiên đáp lời: “Mẹ nói rất đúng,
mình không nên cả ngày lẫn đêm đều chỉ ở nhà, cảm giác cuộc sống trước
kia thật là phí hoài quá. Từ sau khi quen biết các cậu, mình cảm thấy
như mình được tiếp xúc với rất nhiều rất nhiều sự vật mới lạ, còn nhiều
hơn cả những điều mình đã biết trong hơn mười năm qua đấy. Cũng rất cảm
ơn các cậu, cảm ơn các cậu không chê mình, không ngại mình ngốc nghếch,
chẳng làm được tốt việc gì; cũng không ngại mình làm liên lụy, không
biết làm gì cả." Ʈᖇᕰ૪ệᘉ độᙅ Ⴓᕰ૪ềᘉ Ʈạᓮ đᙓ ᒪê Ⴓᕰý Đôᘉ
Lời nói của Thiển Thiển kết hợp với giọng nói mềm mại yếu ớt của cô, nghe có phần
hơi trẻ con, Lục Diệp nghe thấy lại cười càng thêm chân thành tha thiết, anh nhẹ giọng an ủi: "Đừng nói bản thân mình như vậy, cậu rất tốt. Bây
giờ cậu được tiếp xúc với tất cả những thứ mới mẻ, cũng là do cậu đã
thay đổi, nếu sau khi quen biết chúng mình, mà cậu cũng vẫn chỉ thích ở
nhà không muốn ra ngoài, thì cậu cũng không biết tới những điều mới mẻ
này."
Thiển Thiển nghe xong, cũng cảm thấy mới vừa rồi hình như
mình hơi kiểu cách quá thì phải, cô ngượng ngùng cười cười, xoay người
đi giúp mấy người Giang Đường kê bàn ghế.
**
Sau khi đã
sắp xếp xong toàn bộ đồ vật cần cho cắm trại, bốn bạn nữ đã mệt mỏi muốn gục xuống, cho dù làm cơm cũng không muốn ăn, chỉ muốn nhanh chóng được ngủ một giấc, sạc pin cho bản thân để ngày mai lại dồi dào năng lượng.
Các bạn nữ không muốn ăn cơm, các bạn nam cũng lười làm, nên còn dư lại
một ít thức ăn sẵn và đồ ăn vặt, liền lấy để ứng phó thay cơm tối, nhóm
Thiển Thiển thì lấy quần áo, khăn lông và đồ dùng cá nhân, kéo nhau đi
trạm tiếp tế rửa mặt —— lúc nhân viên làm việc ở đây hướng dẫn cho bọn
họ, cũng đã cố ý nói rằng trạm tiếp tế có thể cung cấp nước nóng rửa
mặt, để tránh cho du
khách rửa mặt tại suối sẽ xảy ra chuyện ngoài ý
muốn.
Mặc dù các cô là bốn học sinh nữ kết thành nhóm đi cùng
nhau, nhưng các bạn nam cũng không yên lòng, bọn họ bàn bạc một chút,
quyết định để cho Diệp và Triệu Thần hộ tống các bạn nữ đi trạm tiếp tế, Diệp Trạch Phong ở lại trông chừng địa bàn, mặc dù Diệp Trạch Phong rất không hài lòng với kết quả lựa chọn này, nhưng anh vẫn không tìm ra lý
do để phản bác ——trong số các bạn nam cùng đi, chỉ có một mình anh là
không hề có nửa ý xấu gì với bốn bạn nữ, thành ra cũng rất đúng lý hợp
tình mà mất đi cái danh hiệu "Hộ Hoa Sứ Giả" vinh quang này.
Đi
theo con đường mà thiết bị hướng dẫn chỉ ra để đi tới trạm tiếp tế, sau
khi đã hỏi nhân viên làm việc, bọn Thiển Thiển mới biết ở trạm tiếp tế
có thể rửa mặt miễn phí, nhưng muốn tắm giặt thì nhất định phải trả
tiền, cũng may họ tính phí không cao, so với việc đi cả một ngày đường,
toàn thân mồ hôi mồ kê nhễ nhại, không thoải mái, thì quả thật không có ý nghĩa gì, nhóm Thiển Thiển không có thắc mắc gì, sau khi trả tiền xong, lập tức đi tới phòng tắm công cộng phía trước. Ʈᖇᕰ૪ệᘉ độᙅ Ⴓᕰ૪ềᘉ Ʈạᓮ đᙓ ᒪê Ⴓᕰý Đôᘉ
Thấy Thiển Thiển muốn đi vào, Lục Diệp chợt nhớ tới
một chuyện, vội gọi với theo cô: "Thiển Thiển, chờ một chút, nghe mình
nói." Anh dừng lại một lát, lại bổ sung: “Ba bạn nữ các cậu cũng dừng
lại, mình có lời phải nói."
Thiển Thiển gần như là lập tức dừng lại, quay đầu nhìn anh: "Chuyện gì vậy?"
"Các cậu nhất định phải coi chừng trong phòng tắm xem có cái gì không nên
xuất hiện trong phòng tắm không, ví dụ như bút máy, bật lửa, bao thuốc
lá, lon nước, bao gồm cả bàn chải đánh răng, khăn giấy, sữa tắm, chai
dầu gội, chai dầu xả, ổ điện và cả móc treo quần áo...... Tốt nhất các
cậu cũng nên kiểm tra một chút xem phía trên có gắn camera siêu nhỏ hay
không.” Lục Diệp rất nghiêm túc nói: "Trước đây không lâu không phải
trên mạng rầm rộ lên mấy vụ đó sao? Một người phụ nữ ở trong phòng tắm
tắm công cộng lại phát hiện trên bệ cửa sổ có một cái bật lửa, trong lúc cô ấy vô tình liếc về cái bật lửa lại thấy có ánh đèn đỏ bập bùng, tò
mò lấy xuống nhìn, sau khi mở ra mới phát hiện đó là một camera siêu nhỏ được ngụy trang."
Anh sau khi nói xong xong, người đầu tiên tán
thành chính là Hạ Văn, cô bạn khôi hài tới mức giống như học sinh tiểu
học chuẩn bị trả lời câu hỏi của cô giáo, giơ một tay lên, gật đầu liên
tục, nói: "Cái này mình cũng đọc rồi, mình thấy được trên mạng còn tìm
thấy, ngay cả đồ trang sức và hộp khăn giấy Tử Đô cũng đều có thể là
camera siêu nhỏ ngụy trang đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com