Nhìn Thiển Thiển thích thú chơi đùa với nhành Phượng Vĩ trong tay, Lục Diệp mới một lần nữa cầm bút lên, hoàn thành bài văn vẫn chưa viết xong.
Sau khi kết thúc giờ thi Ngữ Văn, Thiển Thiển chủ động bắt chuyện với Lục Diệp, cô vẫy vẫy nhành hoa giống như chiếc lồng đèn nhỏ trong tay, nói: "Trưởng lớp, cám ơn cậu."
Đối với một tiếng cám ơn này, Lục Diệp cực kỳ hưởng thụ, nhưng mặt ngoài lại như không có gì: "Cậu vui vẻ là được rồi."
Thiển Thiển lại quơ quơ nhành hoa, hỏi "Đúng rồi, môn thi kế tiếp là gì vậy?"
"Ừ. . . . . ." Lục Diệp suy nghĩ một chút, nói: "Vật Lý."
"Vật Lý?" Trong chớp mắt vẻ mặt của Thiển Thiển đờ đẫn, sau đó cô cúi đầu sờ sờ nhành hoa, giống như tự nhủ nói lầm bầm, "Vật Lý sao, mình ghét môn Vật Lý nhất."
Lỗ tai cực nhạy bén của Lục Diệp nghe được câu này, trong lòng lộp bộp một tiếng, cảm thấy cơ hội của mình đã tới.
Sau khi giờ thi môn Vật Lý bắt đầu, Lục Diệp vì muốn có thể làm xong bài thi trong thời gian ngắn nhất, liền cố nén không nhìn về hướng của Thiển Thiển, chờ khi anh làm xong câu hỏi cuối cùng thì anh mới ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chỉ mới trôi qua nửa giờ.
Lục Diệp "Chậc" một tiếng, toàn bộ dạng đề này anh đã từng xem qua, chỉ có mấy con số là có chút khó làm, cho nên chậm hơn kỷ lục cao nhất của anh một chút.
Nhưng dù sao lần này vẫn nhanh hơn Thiển Thiển, nói cho cùng cô ấy nói cô ấy không thích môn Vật Lý.
Cũng không biết lúc này Thiển Thiển có phải đang bị mấy con số kia làm khó đến vò đầu bứt tai hay không, nhưng chỉ cần suy nghĩa đến bộ dáng kia một cái đã cảm thấy thật đáng yêu.
Lục Diệp vừa mơ mộng, vừa quay đầu lại, khi quay đầu trong nháy mắt đó anh còn suy nghĩ một chút: Nếu Thiển Thiển nhờ anh giúp đỡ, anh nên biểu hiện nhiệt tình một chút mới tốt hay dè dặt một chút mới tốt nhỉ.
Nhưng đáp án của vấn đề này cuối cùng đã trở thành phù du.
Bởi vì chờ đến khi Lục Diệp quay đầu lại, Thiển Thiển đã nằm ở trên bàn, nhắm hai mắt, hô hấp đều đều, hiển nhiên là đang ngủ rất ngon.
Nhìn lại bài thi và đề thi được cô đặt bên góc bàn thật chỉnh tề một chút, lần đầu tiên trong đời Lục Diệp có chút há hốc mồm.
Ai cũng đừng nói cho anh là Thiển Thiển lại một lần nữa làm bài xong trước anh nhé.
Vậy tại sao cô ấy phải nói thành tích của cô ấy chỉ có thể coi là trung bình.
Cả ngày, Lục Diệp đều rất ấm ức, từ trong tới ngoài đều tản ra cảm giác bị thất bại.
Tại sao?
Còn hỏi anh tại sao?
Bởi vì trừ cuộc thi Nhữ Văn ra, những giờ khác mỗi khi trước giờ thi Thiển Thiển cũng sẽ lầu bầu một câu "Mình ghét nhất môn xx." , những ngày kế tiếp môn "xx" này được đổi từ Vật Lý đến Số Học, Hóa Học, Sinh Vật, nhưng, mà.
Nhưng mà mỗi lần anh dùng tốc độ nhanh nhất của mình chỉ dùng một nửa thời gian cuộc thi làm xong bài thi, nhìn qua Thiển Thiển đã đặt bài thi môn mình "Ghét nhất" ở góc bàn, mà cô. . . . . . Lại đang ngủ hết sức sâu giấc.
Nhất là sau khi rút ra được kinh nghiệm từ môn Vật Lý và Số Học, Lục Diệp rất để tâm, đang trong quá trình làm bài thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn Thiển Thiển một chút, vậy mà……
Lần nhìn trước, thấy cô vẫn còn đang chăm chú làm bài thi, lần nhìn sau, cô đã ngủ thiếp đi. . . . . .
Ngủ thiếp đi. . . . . .
. . . . . .
Thật sự có ai có thể nói cho anh biết đây rốt cuộc là chuyện gì không?
Buổi tối, sau khi kết thúc môn Sinh Vật.
Lục Diệp nhịn đến gan cũng đau nên nhịn không được nữa gọi Thiển Thiển đang cầm điện thoại di động định ra ngoài chơi, uyển chuyển hỏi: "Thiển Thiển, hôm nay cậu có chỗ nào không khỏe không?"
Đây là lời giải thích hợp lý duy nhất mà anh có thể nghĩ ra được.
"Thân thể không thoải mái?" Tay bấm mật mã của Thiển Thiển dừng lại, mờ mịt nói, "Không có nha."
"Vậy tại sao cậu luôn làm bài được một nửa liền nằm xuống ngủ? Á, trong lúc vô tình mình nhìn thấy. . . . . ." Lục Diệp nói xong, chột dạ dời ánh mắt đến chỗ khác.
"À, cậu nói cái này à." Thiển Thiển hiểu rõ, nói: "Đó là vì mình đã làm bài xong rồi."
"Đã làm xong rồi?" Vèo một cái Lục Diệp chuyển ánh mắt trở về trên mặt Thiển Thiển, nhanh chóng mở trừng hai mắt, có chút không dám tin hỏi, "Tại sao cậu có thể. . . . . . Làm xong toàn bộ bài thi nhanh như vậy?"
Cuối cùng Thiển Thiển đã hiểu Lục Diệp hiểu lầm ở chỗ nào liền cười đến con mắt cũng hợp thành trăng khuyết, nói: "Sao mình có thể lợi hại như vậy, có thể làm xong toàn bộ bài thi trong thời gian ngắn như vậy chắc chỉ có một mình cậu thôi. Mình nói làm xong là chỉ làm xong những câu mình biết làm, những câu không biết sẽ để trống. Những câu mình biết làm rất ít, còn những câu phức tạp kia thậm chí nhìn mình cũng không muốn nhìn."
Rốt cuộc đã có lời giải cho bí ẩn ‘Tại sao rõ ràng mình đã nhanh như vậy cô lại có thể nhanh hơn mình.", khi Lục Diệp bừng tỉnh hiểu ra đồng thời lại khó tránh khỏi cảm thấy có chút dở khóc dở cười đối với cái đáp án thất thường này.
Thấy Lục Diệp giống như không có câu hỏi gì khác, Thiển Thiển nhìn anh cười cười, rồi cúi đầu bấm bấm điện thoại di động của mình.
Một khi cô làm chuyện gì cũng vô cùng tập trung, cho nên mặc kệ Lục Diệp không chút kiêng kỵ ở bên cạnh nhìn cô thế nào cô cũng sẽ không phát hiện.
Lục Diệp cứ nhìn cô như vậy một lát, bản thân thoải mái vui vẻ mà cười cười một tiếng, lại cuối đầu viết hai chữ lên quyển tập nhỏ của mình, lại nhìn cô một lát . . . . .
Cứ lập đi lập lại một vòng tuần hoàn như vậy, một giờ tự học buổi tối giống như nháy mắt đã trôi qua.
Sau ba ngày kết thúc cuộc thi, tất cả đáp án của các môn đều liên tiếp được phát ra, tất cả thành tích của từng môn cũng được công bố, Lục Diệp nhấn lấy phiếu điểm từ trong tay cô Lương, một ánh mắt cũng không chịu bố thí cho thành tích 100% của mình, trực tiếp nhìn xuống tìm tên của Thiển Thiển.
Lục Diệp tìm được ba chữ
Nhạc Thiển Thiển trong phiếu điểm.
Ngữ Văn 137, Anh Ngữ 150, Số Học 50, Vật Lý 45, Sinh Vật 50, Hóa Học 55, Chính Trị. . . . . .
Chính Trị 32, Lịch Sử 36, Địa Lý 50, tổng điểm 605.
Giai đoạn lớp 10 tổng điểm chín môn đạt 1050 điểm, thành tích này chỉ được coi là trên trung bình.
Nhìn một chút, trừ Ngữ Văn và Anh Ngữ cao đến có chút dọa người, điểm của các môn khác thật đúng là. . . . . . Vô cùng thê thảm.
Có thể đã thấy ngón tay của Lục Diệp đang chỉ vào tên của Nhạc Thiển Thiển, cô Lương thuận miệng nói một câu: "Anh Ngữ của em Nhạc Thiển Thiển rất tốt, môn Anh Ngữ lần này phần thi lấp chỗ trống có chút khó, điểm số hoàn hảo môn Anh Ngữ của bốn trường cộng lại hình như không tới mười người, chia đều cho mỗi trường cũng chỉ có hai người, không ngờ em ấy lại là một người trong số đó. Nhưng thành tích của những môn khác. . . . . . Trừ Ngữ Văn ra cũng không thể nhìn tiếp."
Lục Diệp cũng ngầm thừa nhận, ngay cả anh chú ý lấp chỗ trống rất kỹ cũng sai hai chỗ.
Nhớ lại cảnh tượng trong giờ thi Anh Ngữ, thời gian mới qua một nữa Thiển Thiển liền giơ tay nói muốn nộp bài trước, Lục Diệp cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Cầm phiếu điểm gián vào tấm bảng đen trong lớp, Lục Diệp đi tới vị trí của mình, khi đi ngang qua vị trí của Thiển Thiển thấy bọn người Hạ Văn đang mỗi người cầm hai tờ đáp án trong tay thảo luận.
"Trời ạ, Thiển Thiển, đến cùng là làm sao cậu làm được vậy? Mặc dù câu cậu để trống rất nhiều, nhưng chỉ cần làm đều đúng hết." Lâm Nhược Vân lật qua lật lại phiếu đáp án Sinh Vật và phiếu đáp án Vật Lý của Thiển Thiển xem nhiều lần, lại lấy phiếu đáp án khác từ trong tay của Hạ Văn và Giang Đường tới nghiên cứu, "Thật sự là như vậy. Không phải trùng hợp nha."
Lục Diệp nhìn trộm một cái, hắc hắc, thật sự đúng là như vậy. Mặc dù nguyên phiếu đáp án có vẻ trống rỗng, chữ viết rải rác, nhưng mặc kệ là mục lấp chỗ trống hay là mục tính toán, chỉ cần có làm đều đạt điểm cao nhất.
Thiển Thiển kỳ quái hỏi ngược lại: "Mình làm đều là những mục mình biết, mục biết làm đương nhiên phải đúng, có thắc mắc gì sao?"
"Nhưng một chỗ lỗi nhỏ cậu cũng không có, những bước tính toán này, mình thường xuyên tính sai mà mất điểm." Hạ Văn chỉ vào mục điền vào chỗ trống trên bài thi cho Thiển Thiển xem.
"Cái này rất đơn giản. . . . . ." Thiển Thiển tiến tới nhìn một chút, nghi hoặc nói.
"Chính là đơn giản. Càng đơn giản mình càng dễ phạm sai lầm." Hạ Văn phát điên nói.
Thiển Thiển ngồi nghiêm chỉnh, nói: "Anh mình từng nói, chỗ không biết làm nên bị mất điểm thì có thể bỏ qua được, chỗ biết làm nhưng bởi vì sơ ý lơ là để mất điểm thì gọi là ngu ngốc."
"Giỏi, cậu dám mắng mình." Hạ Văn nói xong, liền làm bộ muốn đi bóp cổ Thiển Thiển.
Nhưng một đôi tay khác còn nhanh hơn cô.
Giang Đường bóp cổ Thiển Thiển, vừa lắc điên cuồng vừa gầm hét: "Nhạc, Thiển, Thiển. Mình đã nói với cậu bao nhiêu lần là môn Chính Trị, Sử, Địa nhất định phải viết không thể để trống. Cho dù cậu viết linh tinh thầy cô cũng sẽ cho cậu điểm. Cậu xem đáp án Chính Trị và Lịch Sử này, trừ tên, lớp, số báo danh ra rõ ràng một chữ cậu cũng không viết. Bài làm còn sạch hơn mặt của cậu. Cậu, cậu là muốn làm mình tức chết mà. Rõ ràng xác xuất chính xác của bài thi cũng không thấp, đã nói rõ cậu phải nhớ những nội dung chủ yếu này. Hôm nay cậu không giải thích rõ cho mình thì mình liền cá chết lưới rách với cậu."
Thiển Thiển bị cậu ấy lắc như vậy, mắt trong veo cũng biến thành lờ đờ, khó khăn muốn giải thích lại nói không ra lời.
Lục Diệp thấy thế vội vàng túm cổ áo của Giang Đường ra, thuận tay nhét vào trong ngực Hạ Văn, sau đó đi vào vỗ lưng thuận khí cho Thiển Thiển.
Thuận khí xong Thiển Thiển ngẩng đầu lên, mặt vô tội nói: "Bài thi Chính Trị và Lịch Sử phải viết rất nhiều, thi Anh Ngữ xong mình mệt quá. . . . . ." Cô nói xong, ánh mắt liền chột dạ nhìn qua bên cạnh, "Một ngày trước đã thi Ngữ Văn, Số Học và Lý, Hoá, Sinh xong, tế bào não đáng thương của mình đã chết hết rồi, mình viết câu trả lời chiếm hơn phân nửa tờ giấy liền không muốn viết gì nữa. . . . . ."
Nghe lý do lộn xộn của cô, Giang Đường thật vất vả mới bị Hạ Văn và Lâm Nhược Vân kéo lại lập tức mắt đỏ lên muốn bạo phát: "Nói tiếng người với mình."
Thiển Thiển lập tức nghiêm mặt nói: "Chữ quá nhiều, lười viết."
Giang Đường: ". . . . . ."
Lâm Nhược Vân: ". . . . . ."
Hạ Văn: ". . . . . ."
Chưa từng thấy qua người tùy hứng như thế.
Lục Diệp giơ tay lên nâng trán, im lặng thở dài.
Anh có thể đoán được rốt cuộc kỹ năng của cô bé thân là em gái của một học thần là cái gì….
Thứ nhất, kỹ năng của thần: chỉ làm mục biết làm, mục biết làm nhất định phải đúng hoàn toàn.
Thứ hai, kỹ năng của heo: vừa nhìn thấy đề dài, con số phức tạp, nhìn thấy đáp án phải viết rất nhiều chữ liền lười biếng, chấp nhận không viết.