Khi trở lại phòng học vừa đúng lúc tan học, Giang Đường, Hạ Văn cùng Lâm Nhược Vân cứ anh một câu tôi một câu đoán xem rốt cuộc là cô giáo Lương kêu Thiển Thiển đi làm cái gì, đoán suốt một buổi học, lập tức vây quanh, hỏi cô: "Thiển Thiển, cô giáo Lương gọi cậu đi làm cái gì vậy?"
"Là buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ ấy.", Thiển Thiển đáp, "Cô bảo mình làm người chủ trì cho buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ, cùng với anh của mình."
"Cậu? Làm người chủ trì buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ?!" Hai người Hạ Văn cùng Lâm Nhược Vân dùng ánh mắt "kẻ ngoại lai" nghi ngờ nhìn Nhạc Thiển Thiển từ trên xuống dưới, không tin tưởng nói: "Mặc dù thành tích tiếng anh của cậu siêu thần như vậy, nhưng... Nhưng tính cách của cậu, quá không phù hợp để làm cái đó đâu nhỉ?"
Thiển Thiển mờ mịt chớp chớp hai mắt, không hiểu tại sao họ lại khẳng định mình lại không thích hợp làm người chủ trì buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ như vậy.
Mà mỗi lần tan học, Lục Diệp đều như vô tình cố ý đi qua bên cạnh Thiển Thiển bốn năm lần, nghe vậy liền dừng lại bước chân.
"Các cậu không biết gì à?" Giang Đường dùng hai tay chống hông, đứng trước mặt Thiển Thiển, đắc ý đến cả chóp mũi cũng có thể vểnh lên tới trời rồi, "Thiển Thiển của chúng ta lợi hại lắm nha, ba năm cấp hai tất cả tiệc liên hoan ngoại ngữ đều là cậu ấy chủ trì, ban đầu chúng tớ đều cho rằng một năm trước là Nhạc Kỳ Sâm này đứng đầu, không có anh trai cậu ấy sẽ không tiếp tục chủ trì nữa, các cậu nói xem kết quả ra sao? Kết quả là cho dù không có anh trai, cậu ấy vẫn lên đài. Lễ Giáng Sinh một năm trước, hai anh em họ một người chủ trì buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ ở cấp ba, một người chủ trì buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ ở cấp hai, suy nghĩ một chút đã cảm thấy thật thần kỳ có phải không?"
Giọng nói kiêu ngạo kia, giống như người chủ trì ba năm liên tục không phải là Thiển Thiển mà là chính cô vậy.
Hạ Văn cùng Lâm Nhược Vân chưa từng được nghe qua loại chuyện lạ kỳ như thế này, đều trợn to mắt kinh ngạc nhìn Thiển Thiển, nói: "Trời ạ, không ngờ Thiển Thiển từng có lúc phong quang (nở mày nở mặt) như vậy? Thật là chân nhân bất lộ tướng nha!"
"Không thể như vậy được à?" Giang Đường nói, kéo Thiển Thiển đi tới phía trước một chút, nói: "Các cậu đấy, cũng không cần quá tiếc nuối, sau hai tuần lễ nữa, có thể nhìn thấy phong thái của Thiển Thiển khi chủ trì ở trên đài rồi. Thầm tiết lộ cho các cậu, đây chính là lúc lột xác đó, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ bình thường luôn luôn chưa tỉnh ngủ của cậu ấy. Lúc ấy vì muốn xác nhận có phải chính chủ hay không, mình còn len lén chui vào hậu trường để tìm cậu ấy một lần... Đúng rồi, mình nhớ ra rồi! Mỗi một năm mình đều mua đĩa CD ghi lại tiệc liên hoan ngoại ngữ ở trường học, không vì cái gì khác, cũng chỉ vì muốn xem lại dáng vẻ rạng rỡ áp đảo người của Thiển Thiển trên sân khấu vài lần. Lúc mỗi lần nhìn mình đều nghĩ mình may mắn đã sớm quyến rũ được cậu ấy đến tay, mình nói cho các cậu biết nha, khi đó Thiển Thiển cũng không dễ quyến rũ đâu, một mình im hơi lặng tiếng ngồi ở phía cuối phòng học, cả ngày không biết nghĩ cái gì ở trong đầu, có lúc cậu nói mười câu với cậu ấy, nói xong cổ họng của cậu cũng khàn, cậu ấy mới có thể lờ mờ nhìn cậu một cái, mờ mịt "a" một tiếng, nếu không phải do con người mình có nghị lực, sao có thể làm bạn cùng cậu ấy? Để mình suy nghĩ xem mình đã ném bọn nó đến nơi nào vậy... Quên đi chuyện này phải về nhà hỏi mẹ mình sẽ tốt hơn, dù sao mình nhớ rõ là đã có dặn dò mẹ cất giúp mình rồi. Các cậu ai muốn xem? Ai muốn xem thì giơ tay đi!"
Hạ Văn cùng Lâm Nhược Vân lập tức giơ tay lên thật cao, ngay sau đó, một cánh tay rõ ràng là của con trai giơ lên chen vào giữa Hạ Văn cùng với Lâm Nhược Vân, còn sợ Giang Đường không nhìn thấy, quơ quơ trước mắt cô.
Lúc này mấy người Giang Đường mới phát hiện có thêm một người tham gia.
Họ nhìn lên theo cánh tay kia, Lục Diệp hiếm khi nói chuyện với họ lại cười đến vẻ mặt điềm đạm: "Tôi cũng muốn xem."
Giang Đường, Hạ Văn, Lâm Nhược Vân: "....."
Hàng này xuất hiện lúc nào vậy?
Giang Đường đồng ý hôm nay liền trở về kêu mẹ tìm ba cái đĩa CD xem ở chỗ nào, Lục Diệp quay đầu hỏi Thiển Thiển: "Cái đó, người chủ trì buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ, chỉ cần hai người là cậu và anh trai thôi sao?"
"Không phải đâu." Thiển Thiển thành thật lắc đầu, "Cô Lương nói tổng cộng có sáu người chủ trì tiệc liên hoan ngoại ngữ đấy, ba nam ba nữ, bốn người ở lớp mười, hai người ở lớp mười một, lớp mười hai chỉ phụ trách xem tiết mục."
"Vậy....." Lục Diệp có chút khẩn trương hỏi, "Chọn người đều là quyết định nội bộ hay sao?"
"Không phải đâu." Thiển Thiển nói, "Chỉ có mình và anh mình là do quyết định nội bộ, còn những người khác là tự đăng kí tranh cử đó. Lớp trưởng hỏi cái này làm gì đấy?"
"Không có gì." Lục Diệp dùng sức nắm lấy quả đấm, mỉm cười nói: "Chỉ là có chút tò mò thôi."
Tranh cử đúng không, chỉ cần Lục Diệp anh muốn tranh cử cái gì đó, cho tới bây giờ vẫn chưa từng không được chọn!
***
Giữa tiết học của ngày thứ năm, danh sách trúng tuyển người phụ trách chủ trì tiệc liên hoan ngoại ngữ và những tiếc mục được tuyển chọn lần này đều được dán ở trên bảng thông báo trong vườn trường, đồng thời còn dùng loa phát thanh thông báo ba lần.
Người chủ trì được tuyển chọn theo thứ tự là: Trương Lan Lan lớp 10C1, Lục Diệp, Nhạc Thiển Thiển lớp 10C7, Diệp Trạch Phong lớp 10C20, Tiền Duyệt lớp 11C4, Nhạc Kỳ Sâm lớp 11C20.
Sau đó loa phát thanh lại vang lên, gọi nhóm người chủ trì vừa được tuyển chọn đi đến phòng họp.
Thiển Thiển ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế, tay bên trái là anh trai Nhạc Kỳ Sâm, tay bên phải là lớp trưởng Lục Diệp, bên tay phải của Lục Diệp là Diệp Trạch Phong, còn ba người khác ngồi ở trước mặt thì không biết.
Hiện tại, phần lớn người chủ trì đều là gương mặt quen nha.
Thiển Thiển lạc đề thầm nghĩ.
"Nhưng mà lớp trưởng, cậu đi tranh cử làm người chủ trì lúc nào vậy? Cũng chưa từng nghe cậu nói qua nha?" Nghiêng người dựa sang anh trai một lúc, Thiển Thiển tò mò hỏi: "Là bởi vì trước kia từng chủ trì tiết mục gì rồi sao?"
"Cũng bởi vì chưa từng chủ trì qua, cho nên mới nghĩ đến chuyện thử làm một việc mới." Lục Diệp đáp.
Diệp Trạch Phong ở bên cạnh khinh thường liếc cậu ấy một cái, không nể mặt nói: "Hứ, thích ra vẻ!"
Nụ cười của Lục Diệp vẫn không thay đổi, tay lại khoác lên cánh tay Diệp Trạch Phong, liền dùng lực nhéo lên bắp thịt của cậu, Diệp Trạch Phong liền "gào khóc" kêu lên.
Tên nhãi này, rõ ràng là mặt dày mày dạn muốn mình "giúp đỡ" cậu ấy đi tranh cử, làm thế nào mà mình cũng bị tuyển chọn rồi?! Ánh mắt ban giám khảo mọc sau gáy rồi sao?!
***
Dành ra hai ngày cuối tuần, Thiển Thiển liền ngốc ở nhà học thuộc lời thoại, cùng với Nhạc Kỳ Sâm tập dược làm chủ trì, quan sát giọng điệu của anh khi nói từng câu từng chữ, vẻ mặt cùng với cách di chuyển, chính mình lại xuất trận, Nhạc Kỳ Sâm ở bên ngoài quan sát, sau đó chỉ ra cô làm không tốt ở chỗ nào sẽ giúp cô sữa chữa cho đúng.
Biểu hiện bây giờ của cô, đã tốt hơn rất nhiều so với lúc mới bắt đầu dạy cô phải làm sao để làm người chủ trì đạt tiêu chuẩn, đối với Nhạc Kỳ Sâm mà nói, công việc này từ tra tấn đã biến thành hưởng thụ.
Đúng vậy,