Sau khi kết thúc buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ, mức độ nổi tiếng của Thiển Thiển ở Nhất Trung tăng lên không ít. Khá nhiều người có suy nghĩ khác nhau, trong đó đại đa số là học sinh nam, len lén đi ngang qua ngoài cửa lớp 10C7 để nhìn bộ dạng của Thiển Thiển. Giả vờ đi qua, thưởng, cướp, va chạm, sau khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt tiều tụy bởi vì không chịu lạnh được cùng vẻ mặt mê man giống như chưa tỉnh ngủ của cô, đa số đều mang theo nét mặt thất vọng rời đi.
Có một hôm, Lục Diệp trở lại từ văn phòng của cô chủ nhiệm, đi đối diện với hai tên học sinh nam trên hành lang, nghe thấy bọn họ đang dùng giọng điệu rất đáng ghét để thảo luận:
"Cái bạn Nhạc Thiển Thiển ấy, cùng với người chủ trì vào buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ đúng là khác nhau nhiều quá đấy! Rốt cuộc có phải cùng một người không vậy?"
"Cậu hỏi tôi thì tôi đi hỏi ai đây? Tôi cũng rất nghi ngờ, nhưng khối lớp mười cũng chỉ có một mình Thiển Thiển thôi, hơn nữa vừa rồi cậu cũng hỏi thăm rồi mà, anh trai của cậu ấy thật sự là Nhạc Kỳ Sâm. Mặc dù bọn lão nhị trở về nói rằng có khác biệt rất lớn, nhưng tôi cũng không nghĩ rằng sẽ lớn như vậy đâu, thật sự là.....Uổng phí cho một khuôn mặt đẹp như vậy."
"Chậc chậc chậc, bộ dạng đúng là vô cùng xinh đẹp, chỉ là sắc mặt khó coi có thể hù chết người mà, người không biết còn tưởng rằng nhà cậu ấy vừa mới có đám tang đấy. Dáng người thì.....Mặc nhiều quần áo như vậy, mập mạp giống như trái bóng cao su vậy, không nhìn ra có được hay không. Chỉ có điều trước kia đã nghe nói vóc người của cậu ấy rất tuyệt. Đặc biệt là nhìn đôi mắt kia chán quá rồi, đờ đẫn mê man, một chút thần thái cũng không có, giống như sinh vật được in trong sách thiếu mất một nhiễm sắc thể thông minh vậy....."
Lời nói này đúng là quá đáng.
Tay cầm tài liệu của Lục Diệp nắm chặt lại, bước chân cũng dừng lại.
Cậu xoay người, nhìn bóng lưng của hai học sinh nam chỉ mới gặp mặt một lần mà sau lưng đã dùng lời nói xấu xa, không kiêng nể gì để đi phán xét một cô gái, lạnh nhạt nói: "Các cậu, đứng lại."
Giọng nói của cậu không lớn, phát ra trên hành lang náo nhiệt sau tiết học có vẻ càng yếu ớt hơn, lại truyền vào lỗ tai của hai học sinh nam kia một cách rõ ràng, bọn họ ngẩn người, nghi hoặc liếc mắt nhìn nhau, đồng thời quay đầu, thấy được nét mặt của Lục Diệp ở phía sau bọn họ, bọn họ chỉ tay vào chính mình: "Là chúng tôi sao?"
"Đúng vậy, là các cậu." Lục Diệp nói xong, đi lên phía trước hai bước, cặp mắt đen không thấy đáy vững vàng khóa trên thân hai người, nghiêm túc nói: "Còn dám nói thêm một câu, tôi sẽ bẻ gãy cằm của các cậu, tin không?"
Giọng nói của cậu lạnh buốt giống như đến từ bắc cực mang theo gió cùng băng tuyết, thổi trúng hai người khiến họ từng trận rét run từ trong xương. Ánh mắt dừng trên cằm bọn họ rõ ràng không có tính thực tế, nhưng lại mang đến cho họ một cảm giác sợ hãi là xương cằm bị một cái tay vô hình nào đó nắm gắt gao.
Mồ hôi lạnh ngưng tụ trên trán của hai người, sau đó lăn xuống, hầu kết của hai người chuyển động lên xuống, một câu cũng không phát ra được. Ngay cả suy nghĩ "Chúng tôi có hai người, cậu chỉ có một người, dựa vào đâu mà chúng tôi phải sợ cậu?" cũng không xuất hiện trong đầu của bọn họ.
"Dáng dấp của Nhạc Thiển Thiển có xinh đẹp hay không, vóc người có đẹp hay không, ánh mắt có thần thái hay không....." Giọng nói của Lục Diệp vẫn rất nhẹ như cũ, nhưng lực uy hiếp lại gấp mười lần, "Không phải là điều mà các người có thể xoi mói. Các người cũng không có tư cách để xuất hiện trước mặt cậu ấy. Nhớ rõ chưa?"
Hai người bị Lục Diệp nhìn đều cảm thấy máu chảy ngược chiều, thân thể cứng ngắc, tay chân lạnh buốt, ngay cả miễn cưỡng gật đầu một cái cũng không làm được.
"Không nói lời nào thì tôi xem như các cậu đã chấp nhận, bây giờ các cậu có thể cút đi." Lục Diệp lạnh lùng hất cằm lên, nói: "Chẳng qua có một việc tôi muốn nhắc nhở các cậu: tôi là Lục Diệp, con người của tôi, cho đến bây giờ nói được thì làm được."
Nói xong, cậu liếc nhìn hai người đang rụt lại vì sợ hãi lần cuối, xoay người đi về lớp 10C7.
Trước khi rời đi, ánh mắt ấy của Lục Diệp đáng sợ bao nhiêu, người vây xem cũng không nhìn thấy, tóm lại là hai học sinh nam kia đứng nguyên tại chỗ ít nhất là năm phút, tay chân mới dần dần ấm lại, nâng đỡ nhau rời khỏi.
***
Vừa mới bước vào cửa phòng học, Lục Diệp liền nghe thấy đến hai tiếng hắt xì trong trẻo vang lên, cậu nhíu nhíu mày, vội vã đặt tài liệu xuống chỗ ngồi, cầm cái ly đến trước máy đun nước lấy một ly nước ấm, đi về phía Thiển Thiển chạm vào mu bàn tay của cô một cái.'
Thiển Thiển đang cúi đầu lau lỗ mũi cũng không ngước lên nhìn xem là người nào, liền nhận lấy ly nước rồi ôm vào trong ngực, sau đó mới ngẩng đầu lên, sắc mặt của cô vốn đã tái nhợt, trên hai gò má lại có thêm hai vầng hồng, dưới mắt lại có hai quầng thâm có phần dọa người.
Lục Diệp chìa tay dò xét trên trán của cô, sau khi xác định cô không có bị sốt, mới hỏi: "Sao đôi mắt lại đen như vậy? Buổi tối không ngủ ngon giấc sao?"
".....Không phải là mình ngủ không ngon đâu." Thiển Thiển nói bằng giọng mũi, uất ức nói, "Mình bị ngẹt mũi, lúc ngủ cũng chỉ có thể hô hấp bằng miệng thôi, nhưng dùng miệng hô hấp thì cổ họng rất khó chịu, cổ họng khó chịu thì mình sẽ ho khan, có khi đang ngủ cũng vì ho mới tỉnh lại....."
"Cổ họng làm sao có thể khó chịu được? Mở điều hòa sao?" Lục Diệp hỏi.
Thiển Thiển gật đầu.
"Vào mùa đông nếu ngủ mà mở điều hòa thì tốt nhất nên nuôi thêm chậu cá để tăng thêm không khí ẩm, như vậy thì không khí sẽ không quá khô, cậu hô hấp bằng miệng cũng sẽ không thấy khó chịu." Lục Diệp đưa ra ý kiến.
"Trong phòng của mình có thêm không khí ẩm" Thiển Thiển xoa xoa mắt, ngáp một cái, nói: "Nhưng mà hiệu quả không được tốt lắm."
"Vậy sao cậu không để ở góc phòng vài chậu nước chứ?"
"Tối nay mình về để thử xem sao."
***
Ngay tại thời điểm Thiển Thiển lạnh đến mức hận không thể quấn chăn bông đến trường, rốt cuộc cũng đến kì thi cuối học kỳ.
Sau khi thời tiết lạnh đi, tốc độ viết chữ của Thiển Thiển chậm đi rất nhiều, trong kỳ thi cô khó có thể lúc nào cũng cúi đầu viết được, sau khi nộp bài thi môn cuối cùng xong, Thiển Thiển cảm giác được cuộc sống này chấm dứt rồi!
Mấy ngày sau được xem thành tích, các bạn học lại bị Thiển Thiển làm cho kinh ngạc vì ngoại trừ môn ngữ văn ra thì chỉ cần làm bài nào thì có thể lấy điểm tuyệt đối của bài đó, mà thành tích của Lục Diệp trường thịnh không suy cũng làm cho các bạn phóng mắt hết tầm cỡ.
Sau khi kết thúc phiên họp phụ huynh, Thiển Thiển kéo cánh tay của Nhạc Kỳ Sâm, hết sức phấn khởi trở về nhà, không có một chút cảm giác sâu sắc nào với Lục Diệp đang chăm chú nhìn vào cô, ánh mắt u oán.
Kể từ lúc bị Nhạc Kỳ Sâm đề phòng, cơ hội để cậu ở cùng một chỗ với Thiển Thiển đã ít nay còn ít hơn, ngay cả việc dắt chó đi dạo mỗi tuần hai lần cũng rõ ràng đã bị cắt giảm thành một lần.
Ngoại trừ việc đi ra ngoài ra, thì Thiển Thiển thuộc loại Otaku (chui trong nhà), cô không thích đi dạo phố, quần áo giày dép của cô đã có mẹ chuẩn bị sẵn, muốn ăn cái gì thì chỉ cần làm nũng một chút thì anh trai sẽ đi mua về cho cô. Đối với "Thế giới lớn như vậy, tôi muốn đi xem một chút" cũng không có chút hứng thú nào, huống chi với tình trạng sức khỏe của cô như vậy, người trong nhà cũng sẽ không cho phép cô làm chuyện bốc đồng như vậy, càng không có chuyện cô đi khám phá điều mới mẻ ở bên ngoài được.....Những việc cô yêu thích mà phải ra khỏi nhà, cô thích những việc như là luyện chữ, làm
thủ công, sáng tác thơ, ngủ nướng, phơi nắng, cũng có thể thực hiện tại nhà. Cho nên chỉ cần cô muốn, cô cũng có thể ở trong nhà một tháng cũng không ra khỏi cửa.
Thấy cô ở nhà đã nửa kỳ nghỉ đông rồi, Nhạc Kỳ Sâm lo sợ cô ở nhà như vậy buồn sinh ra bệnh mất, vì thế đến mấy ngày gần cuối năm, mọi người trong nhà liên hợp lại lừa Thiển Thiển đi mua đồ tết.
Trong nháy mắt Thiển Thiển vừa bước ra khỏi cửa, Lục Diệp đã cắm rễ ba ngày nay ở trước nhà của Thiển Thiển, hai mắt sáng lên, đi theo.
Nói là cả nhà cùng nhau đi mua đồ tết, nhưng người thực sự tốn sức lao động cũng chỉ có hai người là ba của Thiển Thiển và Nhạc Kỳ Sâm, đôi mẹ con mẹ Nhạc và Nhạc Thiển Thiển này chỉ có đi chơi thôi, chỗ nào có đồ ăn ngon hay trang trí đẹp mắt là hướng chỗ đó chạy đến, trước khi đi cũng không nói tiếng nào, ba Nhạc cùng với Nhạc Kỳ Sâm thường xuyên quay tới quay lui, nhìn lại, người không có! Bởi vì không biết lúc nào không nhìn thấy người, cho nên không thể không đi tìm khắp nơi.
Mẹ Nhạc nhìn rất trẻ, lúc ở cùng một chỗ với Thiển Thiển giống như một đôi chị em vậy. Ba Nhạc cũng không già chút nào, mà dáng vẻ của Nhạc Kỳ Sâm cũng đặc biệt giống ba. Mỗi lần cha con họ tìm được hai mẹ con không đáng tin cậy này, sẽ bày ra bộ mặt giống nhau như đúc mà răn dạy hai mẹ con một chút, hai mẹ con tự biết bản thân mình có lỗi, bị giáo huấn cũng không dám hé răng, cúi đầu khúm núm, Lục Diệp đứng nhìn mà phải bật cười.
Thiển Thiển vừa ăn bánh bích quy vừa đi theo Nhạc Kỳ Sâm đang xách bao lớn bao nhỏ đồ tết đã đặt mua đi ra từ trong siêu thị, đi về hướng về nhà chưa được hai bước, cô liền dừng bước, quay đầu lại, như có điều gì suy nghĩ mà nhìn xung quanh một chút.
Chỗ ở của Thiển Thiển là đường ở phía nam, trong năm nay mới xuất hiện đường dành riêng cho người đi bộ. Tuy rằng tên gọi là đường dành riêng cho người đi bộ, nhưng bởi vì hai bên đường không có lắp đặt chướng ngại vật ngăn cản xe lên đường này, cho nên vẫn có thể lái xe vào đây. Thành phố A là đô thị nội địa, gần đến cuối năm, có rất nhiều người buôn bán hoặc làm thuê ở bên ngoài, mọi người muốn chuẩn bị quà mừng năm mới trước khi trở về quê, trên đường xe đi qua đi lại rất nhiều, đầu mối giao thông trọng yếu này một ngày ít nhất cũng bị kẹt xe ít nhất ba bốn lần, ngược lại đi bộ còn nhanh hơn đi xe, đây là nguyên nhân một nhà Thiển Thiển đi mua đồ tết nhưng không lái xe.
Tầm mắt của Thiển Thiển từ những chiếc xe tốc độ như rùa bò, đến những cửa hàng náo nhiệt bên đường, khách bên đường đang đổi tới đổi lui trước các sạp ăn vặt bình dân, không có nhìn thấy người quen, nhưng sao cảm giác bị người khác nhìn trộm lại mãnh liệt như vậy. Cô do dự một chút, cầm lấy hộp bánh bích quy đi về phía trước......
"Thiển Thiển, làm sao vậy? Lại muốn chạy đi nơi nào nữa à?"
Đã đi ra ngoài khoảng ba bốn mét, Nhạc Kỳ Sâm quay đầu lại nhìn thấy Thiển Thiển không đi theo mình, ngược lại lại thấy cô tính đi về phía khác, không thể không đi nhanh về phía cô gọi cô lại, lúc cô quay đầu lại, anh giơ hai tay xách đầy túi là túi lên cho Thiển Thiển nhìn, bất đắc dĩ nói: "Thiển Thiển, em cũng đừng chạy loạn có được không? Đi dạo cả một ngày, anh hai cùng ba cũng có chút mệt mỏi rồi, càng khỏi nói đến việc anh với ba còn cầm nhiều đồ như vậy, bây giờ thật sự là không còn sức để đi tìm em được rồi."
"Em không có chạy loạn đâu, anh hai." Thiển Thiển cong môi nói, "Em cảm thấy hình như có người đang theo dõi em."
"Có người theo dõi em?" Nhạc Kỳ Sâm nghe vậy thì nhíu mày, âm thầm đề cao cảnh giác, năm hết tết đến rồi có rất nhiều người, phần tử phạm tội cũng cực kỳ hung hăng ngang ngược, ngoài miệng lại an ủi Thiển Thiển: "Không cần quá khẩn trương, có thể là có người quen đang trêu đùa em." Anh nói xong, lại tiến lên hai bước đứng kế Thiển Thiển, dùng vóc dáng cao hơn một cái đầu so với Thiển Thiển mà nhìn chung quanh một chút, cũng không phát hiện có điều gì bất thường.
Anh nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu dỗ Thiển Thiển: "Không thấy có người quen, Thiển Thiển, có phải em bị ảo giác rồi không?"
"Ảo giác?" Thiển Thiển nghiêng đầu nghĩ một chút, nói: "Không thể nào, cảm giác này rất chân thật mà. Hơn nữa cũng không chỉ có lúc này thôi đâu, lúc xế chiều hôm nay, đi dạo, em cũng cảm thấy có người đang nhìn em, có ít nhất là ba bốn lần đó."
Nhạc Kỳ Sâm biết Thiển Thiển không nói dối, nhưng anh cũng không nắm chắc việc đầu óc của Thiển Thiển có nhạy cảm đến mức có thể cảm nhận được có người đang theo dõi mình có đúng hay không, anh lại vội vã nhìn xung quanh đường dành riêng cho người đi bộ này một chút, sau khi xác định không có người nào khả nghi, cũng không quan tâm bản thân mình đang xách nhiều đồ như vậy, liền ôm Thiển Thiển vào trong lòng, ôm cô đi về nhà.
Chèo thuyền cẩn thận đi được vạn năm, cũng không thể bởi vì đầu óc Thiển Thiển không được tốt lắm mà không tin tưởng việc cô nói được, lỡ như có thành phần phạm tội nào đó đang theo dõi em gái đáng yêu của anh thì biết làm sao đây? Xem ra sau này không nên tùy tiện cho Thiển Thiển ra khỏi nhà được, lúc này đây, thật vất vả mới được ra khỏi nhà một lần, Thiển Thiển cũng cảm thấy mình đang bị theo dõi, việc người buồn sinh bệnh là chuyện nhỏ, việc đánh mất người mới là chuyện lớn đó!
Dọc theo đường đi Thiển Thiển cũng có vẻ rất băn khoăn, đi bốn năm bước liền quay đầu nhìn một cái.
Sau khi về nhà, Nhạc Kỳ Sâm lập tức nói việc này với ba mẹ, người một nhà ngồi thương lượng một chút, vẫn quyết định sau này ra khỏi nhà sẽ lái xe, không thể nào để Thiển Thiển ở nhà một mình được, buồn thì có buồn nhưng dù sau thì an toàn vẫn là trên hết.
Sau đó Nhạc Kỳ Sâm cẩn thận suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy chuyện này không đúng, nhớ tới lúc Thiển Thiển bước ra cửa, có thể nói là từ sợi tóc đến đầu ngón chân, mặc rất nhiều quần áo, nào là áo khoác ngoài giữ ấm hiệu quả đạt tiêu chuẩn, chính là kiểu dáng không được con gái thích, cổ áo dựng lên, đừng nói là có thể thấy được mặt mũi cô hay không, mà ngay cả việc cô là nam hay nữ cũng không thể nhận ra được, cho dù là bọn buôn người thật, khả năng để mắt đến cô cũng không lớn, chẳng lẽ là.....
Thật sự muốn Thiển Thiển làm cướp ngân hàng?