Vào đầu năm mới, cả nhà Thiển Thiển đồng ý lời mời đến nhà của của bác hai ở Hạ Môn chơi hơn một tuần, sau khi trở về, kì nghỉ đông cũng vừa đúng lúc kết thúc.
Đêm trước ngày khai giảng, Thiển Thiển tiếp thu đầy đủ những lời giảng giải, ngày hôm sau lúc nào con dế kêu thì tự cô phải thức dậy, làm như thế kết quả là lúc cô mặc quần áo cũng ngủ gà ngủ gật, lúc đánh răng cũng ngủ gà ngủ gật, lúc ăn sáng cũng ngủ gà ngủ gật, hoặc là lúc đi ngoài đường cũng ngủ gà ngủ gật luôn, nếu không phải trên đoạn đường ấy cô được Nhạc Kỳ Sâm kéo, nói không chừng cô đã đâm vào cột điện rồi.
Đi đến cửa lớp 10C7, cửa phòng học đã mở rồi, nhưng mà nhìn bên trong vắng vẻ quá. Thiển Thiển dừng lại, nghi ngờ nhìn vào bên trong một chút, trong phòng học chỉ có một mình Lục Diệp, cậu ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh giữa tổ hai, khom người nghiêng đầu, lén lút nhìn xung quanh hộc bàn.
Thiển Thiển nghi ngờ trừng mắt nhìn, mới nhớ đến chỗ cậu ấy đang đứng là chỗ mà mình đã ngồi vào học kì trước.
Gần như trong nháy mắt ánh mắt của Thiển Thiển dừng trên người của Lục Diệp thì đã bị Lục Diệp phát hiện ra rồi, cậu cảnh giác ngẩng đầu lên, thấy rõ người phía sau là ai rồi, thân thể cậu không thể không có chút cứng nhắc một chút, ánh mắt lạnh nhạt chuyển sang dịu dàng, tay trái lặng lẽ nắm thành quyền giấu ra sau lưng, trong tay cậu đang nắm một vật nhỏ, vừa mới lấy được từ trong góc hộc bàn của Thiển Thiển một mảnh giống như là cục tẩy.
Lúc bọn họ đổi chỗ ngồi đều tự mình chuyển cái bàn đi theo đến vị trí mới luôn, cho nên không có trường hợp còn sót lại một mảnh của cục tẩy như vậy được.
Cậu đứng thẳng người lên, nhìn Thiển Thiển đang ngó dáo dác ngay cửa ra vào, cười như không cười hỏi: "Không ngờ cậu lại đến trường sớm như vậy? Lần này không có ngủ nướng hả?"
Bị đối phương không chút nể mặt mà lôi lịch sử đen tối của mình ra nói, Thiển Thiển lập tức vứt bỏ nghi vấn "Lớp trưởng đứng bên cạnh chỗ ngồi của mình làm gì?" lên chín tầng mây, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ngượng ngùng gãy đầu nói: "Tối hôm qua có nhờ anh hai gọi mình dậy sớm một chút rồi....."
Nói xong cô liền ngáp một cái thật to, vẻ mặt cũng uể oải, cô ấm ức đi đến bên chỗ ngồi, cũng không quan tâm qua kì nghỉ đông bàn ghế có đóng bụi hay không mà ngồi xuống cái phịch.
Lục Diệp vội vàng ngăn cô lại, thấy cô nhìn mình với vể mặt hoang mang, cậu dở khóc dở cười nói: "Thiển Thiển, cậu có thể để tâm một chút được không? Gần 30 ngày không có người sử dụng cái bàn này rồi, trên mặt bàn đều có bụi, cậu cũng không thèm lau tí nào mà trực tiếp ngồi lên như vậy sao.....Vậy một thân quần áo mới của cậu như vậy cậu có cần nữa không?"
Thiển Thiển ngượng ngùng "Oh" một tiếng, lui ra nửa bước, đôi mắt to chìn chằm chằm Lục Diệp, chăm chú hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Vậy phải làm sao bây giờ?
Cô lại có thể hỏi cậu là phải làm sao bây giờ?
Câu hỏi của Thiển Thiển làm cho Lục Diệp đến núi Thái Sơn sụp đổ mặt cũng không biến sắc cũng phải sợ ngây người, tốt xấu gì thì Thiển Thiển cũng là học sinh cấp ba rồi, sao cô lại có thể không biết qua một kì nghỉ phải làm gì đối với bàn ghế đã lâu không có người ngồi đây?
Mắt thấy vẻ mặt "Mình cùng các bạn của mình đều bị hù chết rồi" của Lục Diệp, Thiển Thiển cũng có chút sửng sốt, suy nghĩ xem vừa rồi mình có làm việc kinh thiên động địa gì không.....
Nửa phút sau, Lục Diệp phục hồi tinh thần lại, cậu nhìn lên nhìn xuống đánh giá Thiển Thiển một chút, thấy vẻ mặt tỉnh tỉnh mê mê của Thiển Thiển không phải là giả vờ, trong lòng nhanh chóng phân tích ra một khả năng: nếu từ lúc học tiểu học đến lúc học cấp ba, sau khi kết thúc kỳ nghỉ dài hạn xong, đối với bàn ghế đã lâu không có người sử dụng mà sạch như vậy, chỉ có khả năng duy nhất là người ngồi bên cạnh cô đã dọn dẹp trước giúp cô rồi.
Về phần là người nào, hoặc là Nhạc Kỳ Sâm ngay cả khi Thiển Thiển uống miến nước cũng hận không thể bưng đến trước mặt đưa đến trước miệng của cô, hoặc chính là Giang Đường học chung với Thiển Thiển từ tiểu học đến giờ.
Lúc cậu đang suy nghĩ, đồng thời Thiển Thiển cũng kịp suy nghĩ ra vừa rồi mình vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn gì, ảo não đưa tay gõ lên ót mình một cái, đúng là tết ăn nhiều thịt cá quá nên mới làm mỡ đóng quanh não của mình hết hay sao vậy? Bụi rơi xuống bàn thì nên làm cái gì? Còn có thể làm cái gì bây giờ? Không phải là nên lấy khăn lau đi hay sao?!
Càng nghĩ thì càng hiểu rõ ràng, trong lòng Thiển Thiển tràn ngập hối hận, hận không thể lùi thời gian về hai phút trước, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Cô cảm thấy mình nên trốn khỏi nơi thị phi này đi, vì thế cô liền ngắm nhìn trái phải một lần, liền nhìn thấy cái khăn lông treo bên cạnh bảng đen, cô vội vàng nói một câu: "Mình...mình đi lấy khăn lau bàn ghế một chút." liền chạy trối chết.
"Đợi một chút đã." Lục Diệp gọi cô lại.
Thiển Thiển đã xoay người nhấc chân lên rồi, tư thế bỗng nhẹ nhàng lại, cũng không dám quay đầu nhìn cậu, lắp bắp hỏi: "Sao, sao vậy?"
"Nước rất lạnh, cậu sợ lạnh, để mình đi cho."
Lục Diệp nói xong, bước một bước chân dài vượt qua Thiển Thiển đi đến vị trí của cái khăn.
Thiển Thiển đứng tại chỗ chần chừ một chút, vẫn quyết định đi theo.
Đi theo sau cũng không có việc gì làm, chỉ là cô ngượng ngùng vì nhờ người khác làm việc giúp mình, còn mình thì chỉ đứng tại chỗ mà hưởng thụ thành quả, cho nên khi Lục Diệp đi lấy khăn, cô cũng đi theo, Lục Diệp đi lên ban công nhúng khăn ướt, cô cũng đi theo, giống như là cái đuôi của Lục Diệp.
Lục Diệp khom lưng mở khóa vòi nước, giữa tiếng nước chảy ào ào hỏi cô: "Thiển Thiển, lúc trước vào lúc mới bắt đầu học kỳ mới đều là anh trai giúp cậu lau bàn ghế sao?"
Thiển Thiển nghiêng đầu nhớ lại một chút, lắc đầu nói: "Không phải vậy đâu, một hai học kì của những năm tiêu học là ba mẹ đưa mình đi báo danh, mình cũng không nhớ rõ là họ có giúp mình lau bàn hay không nữa.....Sau đó là anh hai đưa mình đi báo danh, nhưng cũng chỉ đưa mình đến chỗ ngồi rồi anh cũng liền rời đi thôi, không có nói trước với mình là trước khi ngồi xuống thì phải lau bàn ghế.....Mình nhớ rõ mỗi khi bắt đầu học kỳ mới đều là Đường Đường ngồi kế mình, cậu ấy cũng không có nhắc mình nha....."
Vốn là Thiển Thiển đang trả lời câu hỏi của Lục Diệp, nhưng nói đến cuối cùng thì gần như biến thành líu ríu nói một mình vậy.
Lục Diệp ở một bên nghe hết tất cả những câu của Thiển Thiển, thầm nghĩ: người kia chính là Giang Đường rồi.
Thiển Thiển luôn đến trễ, quang vinh mà lấy được danh hiệu "Kiểm tra chỗ ngồi của dân chúng", nghĩ đến thời điểm lúc trước, nếu cô có thể đến báo danh, cũng là thời gian sắp đến giờ vào lớp, mà khi đó Giang Đường chắc cũng đã đến từ sớm rồi, cô lại ngồi cùng bàn với Thiển Thiển, lại là bạn tốt của Thiển Thiển, thuận tay dọn dẹp bàn của cô một chút cũng hợp tình hợp lí thôi, Nhạc Kỳ Sâm đưa Thiển Thiển đến chỗ ngồi liền rời đi chắc cũng vì nhìn thấy chỗ ngồi của Thiển Thiển đã sạch sẽ gọn gàng rồi.....
Nhưng lần này Thiển Thiển đến quá sớm, ước chừng trước giờ vào học khoảng nửa tiếng, vừa hay trong phòng học cũng chỉ có mình Lục Diệp thôi, nếu là người khác, đoán chừng có thể vì Thiển Thiển đến sớm mà làm cho hoa cả mắt mất. Giang Đường cũng chưa đến, cho nên cái bàn sẽ vô cùng bẩn.....
Khụ khụ, cậu vốn nghĩ là sẽ giúp Thiển Thiển dọn dẹp cái bàn một chút mà, khi kiểm tra trong hộc bàn của Thiển Thiển xem có rác gì để vứt đi không thì phát hiện một mảnh của cục tẩy trong góc đã bị bỏ quên, liền......
Lục Diệp vừa vắt khăn vừa nói suy đoán của mình cho Thiển Thiển biết.
Mặc dù Lục Diệp có nhấn mạnh rằng đây chỉ là suy đoán của riêng cậu thôi, thế nhưng Thiển Thiển vẫn vô cùng cảm động, cô nhìn Lục Diệp đang lau bàn giúp mình, vừa tự nhủ: "Đường Đường đối xử với mình quá tốt rồi! Ngoại trừ ba mẹ và anh hai ra thì cậu ấy là người đối xử với mình tốt nhất rồi! Sau này mình muốn gả cho cậu ấy quá đi!! Tiếc là mình không phải là con trai.....Nhưng mà nếu sau này mình muốn kết hôn với cậu ấy! Nhưng mà mình cũng là nữ thì sao bây giờ....?"
Nghe lời này của Thiển Thiển xong, Lục Diệp đang mệt nhọc giúp Thiển Thiển lau bàn ghế thiếu chút nữa thì té lăn ra đất, trong lòng gần như là phẫn nộ luôn rồi: mình cũng đối với cậu rất tốt mà Thiển Thiển, tại sao cậu lại không nói muốn gả cho mình chứ? Nếu không thì nói muốn lấy mình cũng được mà!
***
Chỉ một lúc sau, bàn ghế của Thiển Thiển đã được lau chùi sạch sẽ, Lục Diệp nói một câu "Ok" liền trực tiếp đứng thẳng lên chuẩn bị lên ban công giặc khăn.
Thiển Thiển ngăn cản cậu, đưa tay đòi giành lấy khăn bẩn, ngại ngùng kiên quyết nói: "Đường Đường vì mình làm nhiều chuyện như vậy, mình cũng chưa nói cảm ơn với cậu ấy, trước kia không biết thì xem như xong đi, nhưng mà hiện tại mình đã biết rồi, vậy bất luận như thế nào thì mình cũng muốn làm một việc gì đó để trả ơn cậu ấy."
Lục Diệp nhìn cô một chút, bất đắc dĩ nở nụ cười, đưa khăn cho cô.
Nhìn Thiển Thiển gỡ khẩu trang xuống, đặt mũ và bao tay lên bàn xong liền cầm khăn mặt đi ra ban công, Lục Diệp lo lắng rằng lần đầu tiên không biết cô có làm được hay không, cũng nối gót theo sau.
Thời tiết vẫn rất lạnh, nếu không thì Thiển Thiển vẫn còn trang bị nhiều thứ đến như vậy, sau khi gỡ bao tay xuống không lâu, hai bàn tay thật vất vả mới ủ ấm được cũng bị thời tiết lạnh lẽo mang đi mất, cô mở khóa vòi nước, hai tay cầm khăn đưa đến sát vòi nước, trong nháy mắt dòng nước lạnh như băng xối vào tay cô, theo phản xạ có điều kiện hai tay của Thiển Thiển co rúm lại một chút, bình thường đầu óc chậm nửa nhịp so với người khác thì hôm nay bị kích thích phản xạ nhanh hơn rất nhiều, cô nhanh chóng chà sát cái khăn mấy cái, sau đó vắt khô, bởi vì không đoán được thời gian vào học còn bao nhiêu phút, sợ bị Giang Đường bắt gặp, cô liền chạy nhanh về phòng học lau bàn giúp Giang Đường.
Lau bàn ghế của Giang Đường xong rồi, cô lại bắt chước lau bàn của Hạ Văn cùng Lâm Nhược Vân luôn, theo lời của cô mà nói thì chính là "Văn Văn cùng Nhược Vân khi đi học cũng rất quan tâm đến mình nha.", Lục Diệp muốn cản cũng cản không được.
Lúc Thiển Thiển đi ra ban công giặc khăn lần thứ tư, trong lòng Lục Diệp cũng thở một hơi nhẹ nhõm: lần này dù sao cũng là lần cuối rồi đúng không? Cần gì phải giặc khăn chi nữa? Đầu ngón tay của Thiển Thiển gần như bị cóng hết rồi!
Nhưng không ngờ Thiển Thiển giặt giặt xong, bỗng nhiên quay đầu nhìn cậu nhếch miệng cười một tiếng, đột nhiên xuất hiện một nụ cười gian xảo như thế này, nhìn hai mắt trong suốt ấy Lục Diệp có chút mất hồn.
Cũng chính vì công phu như vậy, Thiển Thiển giặc khăn sạch sẽ, nhảy thoăn thoắt như thỏ qua bên cạnh Lục Diệp, chạy chậm vào trong phòng học, rất nhanh lau bàn giúp Lục Diệp.
Sau khi Thiển Thiển phát hiện bị nước lạnh đông cứng thì phản ứng của mình cũng nhanh hơn rất nhiều, hay là nước lạnh giúp chữa chứng phản ứng chậm chạp của cô?
Lục Diệp bị cô đánh trở tay không kịp, lúc phục hồi tinh thần lại, Thiển Thiển đã lau đến cái bàn của cậu rồi, cậu vừa buồn cười vừa tức giận đuổi cô đi, đoạt lấy khăn từ trên tay của cô: "Cậu làm gì vậy Thiển Thiển? Bàn ghế của mình tự mình có thể lau được, không cần cậu phải ra tay, tay của cậu cũng sắp bị đông thành nước đá rồi kìa!"
Thiển Thiển cố chấp không chịu để cho cậu thuận lợi đoạt được cái khăn, trong