Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 83: Mưa to (ba)


trước sau

Thiển Thiển tay cầm hộp bánh chạy đến, nhìn thấy bốn con mèo con đi còn chưa vững bị người ta vứt trong một cái hộp giấy ở dưới bụi cây, xem ra người ném bọn chúng cũng hi vọng sẽ có người mau chóng nhận nuôi dưỡng bọn chúng, cho nên mới ném bọn chúng ở bùng binh này, chỉ là không đoán được là sẽ có một trận mưa to, mọi người trốn mưa còn không kịp, làm sao còn có thời gian chú ý đến những chú mèo đáng thương này.

Bọn chúng cũng chỉ to bằng khoảng bàn tay của Thiển Thiển, móng vuốt cùng lông lá để dọc theo bên cạnh hộp giấy, phát ra tiếng kêu meo meo, bị nước mưa làm ướt, chúng nó ngay cả mắt cũng không mở ra được.

Thiển Thiển thấy vậy thì sốt ruột, một tay của cô thì đang cầm đồ ăn vặt, một tay cầm hộp bánh che mưa, thật sự là không còn tay nào để bưng thêm cái hộp chứa những chú mèo này nữa rồi, huống chi cái hộp giấy kia đã bị mưa làm ướt trở nên mềm nhũn, nếu chỉ dùng một tay để cầm, cô sợ rằng chạy được một nữa thì đã làm rách hộp, làm ngã những chú mèo nhỏ kia.

Cô không thể cứ như vậy mà bỏ mặt.....Không thấy được thì thôi, nếu đã thấy được, thì trái tim của cô cũng không nhẫn tâm như vậy được. Mưa lớn như vậy, mấy con mèo nhỏ lại bị dính nước, xem chừng cũng không sống nổi nữa.

Thiển Thiển đang lúc tiến thoái lưỡng nan, một cái dù màu đen bỗng nhiên xuất hiện từ phía sau, che trên đỉnh đầu của Thiển Thiển.

***

Lục Diệp ngồi chồm hổm đợi Thiển Thiển cả một lúc lâu, chính xác mà nói, là trước khi Thiển Thiển "bỏ nhà ra đi" đến ở nhà ông bà ngoại, Lục Diệp đều ngồi chồm hổm trước nhà Thiển Thiển chờ rồi. Lần nghỉ hè này Lý Nam Dương cùng đồng bọn của anh ta đi chơi chưa trở về, Lục Diệp không tìm thấy người thích hợp tham gia cuộc dã ngoại cầu sinh cùng, ít khi ở nhà nhàn rỗi. Vừa bắt đầu, cậu còn có thể cùng mấy người Diệp Trạch Phong đánh bóng rổ ở sân bóng rổ của chung cư cho hết thời gian, nhưng cũng không thể đánh bóng rổ cả ngày được. Hơn nữa vài ngày liên tiếp không được nhìn thấy Thiển Thiển, Lục Diệp u buồn đến mức việc thích nhất là đánh bóng rổ cũng không còn tâm trạng đụng vào. Tuy rằng cậu có thể dùng việc dẫn chó đi dạo để dụ Thiển Thiển ra ngoài, nhưng Nhạc Kỳ Sâm đã ra tử lệnh, một tuần Thiển Thiển chỉ có thể ra ngoài dắt chó đi dạo được một lần, còn phải về nhà trước chín giờ.

Một tuần chỉ có một lần thôi! Lục Diệp phải trân trọng khoảng thời gian đó, nhất thời cậu chưa tìm được lý do nào hợp lý, mới hẹn Thiển Thiển ra ngoài một lần.

Một tuần chỉ gặp mặt được hai tiếng đồng hồ, đây đối với một người nghiện như Lục Diệp mà nói, quả thật so với tính mạng của cậu, còn khó chịu hơn là việc dùm dao găm chậm chạp cắt từng miếng thịt của cậu.

Nhưng mà Thiển Thiển cũng không thể nào cãi lời của anh hai được, rơi vào đường cùng, Lục Diệp đành phải đi tới đi lui bên ngoài nhà của Thiển Thiển mười mấy hai mươi lần, không thể hẹn đi ra một mình, vậy ta vô tình gặp mặt có được không?

Nhưng mà điều làm cho Lục Diệp khó tưởng tượng nhất là Thiển Thiển thật sự quá chịu khó ở trong nhà rồi! Lúc đầu là cứ cách ba mươi phút là cậu đi ngang nhà Thiển Thiển một lần, càng về sau cậu cứ ngồi canh giữ trước nhà của Thiển Thiển suốt cả một ngày, cứ như vậy qua được bảy tám ngày, ngay cả bóng lưng của Thiển Thiển cũng không hề thấy được!

Cũng may là Lục Diệp không biết được lịch sử Thiển Thiển đã từng ở trong nhà suốt một tháng mà không ra ngoài, nếu không thì dù là người tỉnh táo như cậu, đoán chừng cũng có thể thổ huyết ba lít máu.

Cũng không biết là đã đến ngày thứ mấy, cuối cùng thì Thiển Thiển cũng! ra! khỏi! cửa! rồi.

Lục Diệp kích động đến mức quên giấu mình lại.

Cô mặc váy dài hai dây màu tím, chân mang giày xăng-đan màu bạc, trên vai đeo một cái túi nhỏ, trong tay xách thêm một vali hành lí căng phồng, ra dáng như chuẩn bị đi xa.

Mẹ Nhạc đi ra sau Thiển Thiển, đưa tay muốn cầm lấy cái vali trong tay của Thiển Thiển, Thiển Thiển không cho, mẹ Nhạc lắc lắc chùm chìa khóa xe trên tay với Thiển Thiển. Sau đó hai mẹ con cùng nhau đi đến bãi đậu xe.

Hay là Thiển Thiển muốn đi du lịch? Một mình cậu ấy? Hay là đi với mẹ cậu ấy?

Lục Diệp đứng tại chỗ tự hỏi, cũng không màng việc mình đứng như cột đèn giao thông trầm tư dẫn đến ánh mắt quái dị của người đi đường nhìn mình.

Đây là một vấn đề cậu có suy nghĩ nát óc cũng không có câu trả lời. Lục Diệp dứt khoát không nghĩ nữa, quyết định đi theo xem sao.

Nhìn thấy xe của mẹ Thiển Thiển đi ra từ bãi đậu, Lục Diệp nhanh chóng bắt một chiếc taxi đi theo sau.

Khoảng hai mươi phút sau, từ Thành Nam vào đến thị trấn, rồi đến Thành Bắc. Đợi đến lúc nhìn thấy hai ông bà cụ đi ra vui vẻ tiếp đón, nghe thấy giọng nói trong veo của Thiển Thiển gọi "ông ngoại, bà ngoại", Lục Diệp mới ý thức được là có lẽ Thiển Thiển đến ở nhà của ông bà ngoại rồi.

Sau khi mẹ Nhạc đưa Thiển Thiển đến đây thì liền rời đi.

Lục Diệp đứng gần một gốc cây đại thụ mà rơi vào trầm tư, nếu Thiển Thiển ở nhà, mọi chuyện đều có Nhạc Kỳ Sâm và mẹ Nhạc xử lý giúp cô, ngay cả đồ ăn vặt cũng là Nhạc Kỳ Sâm cách ba ngày một lần sau khi tan học về mua cho Thiển Thiển hai túi lớn. Nhưng nếu là Thiển Thiển ở trong nhà của ông bà ngoại, nhất định là cô sẽ ngượng ngùng mà không dám lười như khi ở nhà, dù sao ông bà ngoại cũng đã lớn tuổi, không giống như anh hai và mẹ được.

Tuy rằng Thiển Thiển có chút ngốc, nhưng vẫn rất hiếu thảo.

Cho nên......Nói không chừng nếu ở lại nơi này, tỉ lệ mỗi ngày được thấy Thiển Thiển sẽ cao hơn một chút phải không? Những thứ khác thì không nói, ít nhất là đồ ăn vặt, cô sẽ tự mình đi chứ?

Lục Diệp nghĩ như vậy, liền gọi điện thoại cho cha cậu nói rằng muốn ở lại đây một thời gian ngắn.

***

Sự thật chứng minh rằng suy đoán của Lục Diệp rất đúng.

Mặc dù thời gian Thiển Thiển ra ngoài cũng không nhiều lắm, nhưng sau hai ngày quan sát, Lục Diệp đã phát hiện ra Thiển Thiển có thời gian ra khỏi nhà cố định, đó là khoảng tám giờ sáng, cô sẽ đi chợ cùng với bà
ngoại để mua thức ăn.

Trong ngày nghỉ mà vẫn có thể được nhìn thấy Thiển Thiển sớm như vậy, Lục Diệp thật là rất ngạc nhiên, bởi vì theo ý của cậu, sở thích lớn nhất của Thiển Thiển chính là ngủ, tan học ngủ, đi học cũng ngủ, hay là thời gian một ngày chỉ ngủ một hai tiết, ngày nào phách lối một chút thì có thể ngủ hơn nửa ngày, chưa từng có lúc nào tỉnh ngủ. Người ham ngủ như vậy, vào ngày nghỉ thì lí do gì mà không ngủ thẳng giấc đến giờ cơm trưa chứ?

Nhưng mỗi khi thấy cô băng qua đường, Thiển Thiển đều cẩn thận đỡ cánh tay bà ngoại hoặc là vịn vai của bà giúp bà qua đường, dù là cô đang khổ sở với cơn buồn ngủ của mình, nhưng vẫn không quên cầm chặt cánh tay của bà ngoại, khi người bán hàng vừa cân rau thịt xong đưa qua thì Thiển Thiển vội vàng giành cầm lấy. Lục Diệp yên lặng nhưng kìm lòng không được mà nở nụ cười dịu dàng.

Chưa từng thấy Thiển Thiển chủ động tích cực như vậy. Lục Diệp cảm thấy mới lạ rất nhiều, vẫn còn không biết điều mà thầm nghĩ: có cháu dâu thân thiết như vậy, ông bà nội và ông bà ngoại chắc chắn sẽ rất thích đây.

Cũng chính vì vậy, Lục Diệp mới không lộ diện trước mặt của Thiển Thiển. Cậu hi vọng có thể nhìn thấy nhiều hơn cuộc sống hàng ngày của Thiển Thiển, không chỉ là lúc học cùng với mình ở trường chung với những người khác.

Trong khi đối mặt với chính mình, đại khái là bởi vì quan hệ giữa hai người ở trường là bạn học với nhau, Thiển Thiển luôn có chút buông thả, cũng sẽ cười rộ lên lúc giỡn với bọn Giang Đường. Mà hiện tại, đối diện với người thân cận nhất của cô, một cái nhăn mày hay một nụ cười càng lộ ra được vẻ linh hoạt sáng rỡ của cô, cô có thể không cần bó buộc mà có thể tùy ý cong môi dậm chân, bởi vì trong mắt bà ngoại thì cô mãi mãi là đứa bé chưa lớn. Cô dựa vào trên vai của bà ngoại làm nũng, lộ ra nụ cười của một đứa trẻ ngây thơ, cũng không quan tâm việc cô cao hơn bà ngoại cả một cái đầu, như vậy thì lắc mông sẽ rất khó chịu. Cô sẽ mua bánh gạo và ăn cùng với bà ngoại, trước tiên là đưa đến cho bà ngoại cắn một cái, sau đó là mình cắn một cái, chơi đùa rất là vui, mặc dù là bọn họ mua tận bốn cái bánh gạo, không cần thiết phải phiền toái như vậy...........

Lục Diệp thấy thế trái tim cũng mềm nhũn, cậu chỉ là một người ngoài cuộc, cũng có thể cảm nhận được tình cảm của hai bà cháu rất ôn hòa.

Đương nhiên điều này cũng chỉ giới hạn đối với những người bên cạnh cô là bà ngoại thôi, nếu thay đổi là một người khác phái nào khác, đoán chừng Lục Diệp đã sớm lao ra mang Thiển Thiển đi rồi, cái gì mà cuộc sống hàng ngày của Thiển Thiển sau khi kết hôn nhìn cũng chưa muộn, việc cấp bách là phải bảo vệ vợ cho tốt đã.

Hôm nay Thiển Thiển ra khỏi nhà, là nằm trong dự đoán của Lục Diệp. Hai ngày trước cậu tận mắt nhìn thấy ông ngoại của Thiển Thiển xách hai túi lớn trở về, trời thì nóng như vậy, cậu bắt gặp ông cụ xách có chút khó nhọc, liền chủ động đi đến xách hộ một đoạn đường, đưa ông cụ đến trước cửa nhà rồi mới rời đi.

Lúc nhận lấy hai túi từ trong tay ông ngoại của Thiển Thiển, trong lúc vô tình cậu nhìn thấy một túi thì toàn là đồ ăn vặt, một túi thì toàn là kem, liền hiểu được những thứ này đều mua cho Thiển Thiển.

Nhìn đồ thì nhiều, đều phồng cả một bọc lên rồi, nhưng đa số đều là bánh để trong bịch thổi phòng lên mà thôi, phồng quá mức, thực tế cũng không được bao nhiêu. Nếu đưa cho Thiển Thiển..........không đến ba ngày là cô sẽ ăn sạch. Ừ, đây là suy đoán mà thôi.

Nhìn thấy Thiển Thiển chậm rãi đi ra từ cửa chính, Lục Diệp mỉm cười, liền đi theo.

Khi không có việc gì khác để chú tâm, Thiển Thiển sẽ cực kỳ nhạy cảm. Đoạn đường đi theo cô từ nhà bà ngoại đến siêu thị không xa lắm, nhưng cô lại quay đầu lại nhiều lần, cũng may dọc đường đi có nhiều vật đi đường có thể che chắn được, Thiển Thiển cũng không phát hiện ra cậu. Mà sau khi vào siêu thị xong, cả người cô đều dồn hết vào đồ ăn vặt, bỏ lại cái kẻ theo đuôi là cậu lại phía sau.

Lục Diệp thở dài, làm cho cậu không yên lòng, chính là tính tình này của Thiển Thiển.

Lục Diệp không có mua đồ, cho nên lúc Thiển Thiển đi tính tiền, trước tiên là cậu lẻn ra bên ngoài siêu thị, tùy ý mua một tờ báo dùng làm công cụ che chắn.

Vốn nghĩ rằng Thiển Thiển mua đồ ăn vặt xong sẽ quay về, không nghĩ rằng cô sẽ nhìn chằm chằm vào bảng quảng cáo trên cửa siêu thị, nhìn bánh trứng mới nhất của KFC trong tấm áp phích trong chốc lát, quyết định bắt taxi đi.

Bên trong KFC có rất nhiều người, Lục Diệp không muốn đi vào làm gánh nặng cho cửa hàng KFC vốn không được lớn này, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi Thiển Thiển, nhìn cô xếp hàng, nhìn cô cúi đầu lấy tiền từ trong túi ra, nhìn cô đi ra bị một cậu bé chạy vội đâm phải lảo đảo lui về sau mấy bước...........

Lục Diệp "chậc" một tiếng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn thằng bé kia một cái, coi như chỉ là một đứa trẻ, tha cho cậu bé đó một lần.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện