Đúng là Lục Diệp trở về rất nhanh, trước của chung cư có tiệm thuốc, mà nhà cậu cách cửa chính của chung cư cũng không xa. Cho nên lúc cậu trở về từ trong mưa lần nữa, Thiển Thiển vẫn còn trong phòng tắm ngoan ngoãn dựa theo lời dặn của cậu dùng nước nóng dội lên đầu gối.
Lục Diệp vừa mở cửa, liền đối mặt với bốn đôi mắt tròn vo đang nhìn mình, mới nhớ rằng mình đã bỏ quên sự tồn tại của bốn tên này.
Cậu cảm thấy có lỗi nên nở nụ cười với bốn tên này một cái, cẩn thận dùng hai tay ôm chúng nó vào trong lòng, đầu tiên là đi đến phòng bếp tắt bếp đang nấu canh gừng nóng, rồi đặt chúng nó lên sô pha phòng khách, cũng không quan tam cả người chúng nó đều toàn là nước, cũng vô cùng bẩn, tự cầm cái chén rót nước để thuốc cảm vào cho Thiển Thiển uống.
Lấy thuốc xong rồi, Lục Diệp đặt cái chén ở phòng khách để thuốc lắng xuống, trở về lấy hai cái khăn nhỏ đi ra lau nước giúp mấy con mèo.
Ngay sau đó Thiển Thiển từ phòng tắm đi ra, cô nhìn thấy chính là cảnh tượng lớp trưởng đại nhân có thập phần yêu thương lau nước giúp những con mèo nhỏ.
Thiển Thiển thấy vậy thì trong lòng thập phần ấm áp, cô càng khẳng định bọn Giang Đướng đúng là có thành kiến với lớp trưởng, lớp trưởng rõ ràng là một người lương thiện, nào có độc ác như bọn họ nói chứ? Bằng không sao lại có thể cẩn thận lau nước giúp những con mèo con cẩn thận như vậy chứ?
Nghĩ như vậy, Thiển Thiển không khỏi cảm thấy thật vui vẻ.
***
Cho đến khi lau khô nước cho con mèo cuối cùng, Lục Diệp thu khăn lại ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp đôi mắt sáng người trong suốt của Thiển Thiển.
Da mặt Lục Diệp căng thẳng, loại sự tình dịu dàng lau khô nước giúp những con mèo con này giống như không phù hợp với người như cậu thì phải? Cậu yên lặng cầm khăn mặt giấu vào sau lưng, không được tự nhiên mà hỏi: "Thiển Thiển, cậu ra rồi sao......Quần áo có vừa người không?"
Cậu vừa lên tiếng, Thiển Thiển mới phát hiện vừa rồi mình nhìn lớp trưởng đến thất thần, cô vội vàng vứt ánh mắt sang một bên, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện vệt đỏ ửng, nhỏ giọng nói: "Rất vừa người."
Cô nói rất vừa người, nhưng mà Lục Diệp nhìn thấy thì lại cảm thấy không có vừa người như vậy, mẹ của cậu cao 1m65, cao hơn Thiển Thiển 5cm, dáng người không tệ, so với Thiển Thiển thì to hơn một chút, đặc biệt là một khối ngực này. Cho nên Thiển Thiển mặc váy của mẹ lên người, những chỗ khác đều thích hợp, nhưng mà bộ ngực kia, vải dệt yếu ướt kia dường như sắp bị bộ ngực đầy đặn kia của cô làm rách chỉ rồi.
Nhưng bởi vì vải dệt có độ co dãn nhất định, cô mặc trên người cũng không có cảm giác bó chặt, cho nên mới cảm thấy rất vừa người.
Lục Diệp nhìn chằm chằm vào nơi đầy đặn trên người của Thiển Thiển một lúc, cảm thấy cơn nóng trên cơ thể của mình rất vất vả mới dập tắt được lại bốc lên, cậu vuốt vuốt trán của mình, hít sâu một hơi.
Sau khi Thiển Thiển vẩy vẩy mái tóc ướt sũng của mình xong, nhìn đến toàn thân cao thấp của Lục Diệp, mới nhớ mình đã tắm rửa xong hết rồi, cậu ấy vẫn còn chưa có tắm, vội vàng nói: "Lớp trưởng, cậu, cậu còn chưa có tắm, mau đi tắm rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ đi, kéo dài lâu như vậy, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."
Nhìn thấy động tác vẩy vẩy tóc của Thiển Thiển, Lục Diệp đột nhiên hồi phục tinh thần lại, nói: "Đúng rồi, máy sấy. Mình giúp cậu đi tìm máy sấy."
Cậu nói xong, xoay người về phía ngăn tủ ti vi lấy máy sấy ra đưa cho Thiển Thiển, chỉ vào thuốc cảm để trên bàn trà, vội vàng nói: "Đây là thuốc của cậu, đến đây uống nhanh lên, đừng để bị cảm.", lại đi đến phòng bếp lấy canh gừng cho cô.
Thiển Thiển cầm máy sấy, lại không vội sấy tóc, mà đi theo sau Lục Diệp, nói tới nói lui câu nói lúc: "Lớp trưởng, cậu đi tắm nhanh đi", "Cậu đi tắm nhanh đi, lớp trưởng", "Lớp trưởng, cậu đừng có vội làm gì cả, trước tiên cậu đi tắm đi rồi tính sau".
Lúc này Lục Diệp vốn phập phồng không yên, bị cô lẩm bẩm nhắc tới nhắc lui như vậy, nghe đến mức lỗ tai cũng "ong ong" không ngừng làm cho đầu cậu đau nhức, quả là muốn tìm cái gì đó ngăn chặn cái miệng nhỏ đang lải nhải này.
Thần kinh căng thẳng ngay tại thời điểm Thiển Thiển nói "Lớp trưởng à sao cậu còn chưa chịu đi tắm vậy" chợt "phanh" một tiếng mà bị cắt đứt, cậu nặng nề đặt chén canh gừng lên bàn, màu nâu đỏ của canh bởi vì động tác thô lỗ của cậu mà bị bắn tung tóe ra ngoài, rơi trên mặt bàn.
Bỗng dưng cậu xoay người lại, ngăn Thiển Thiển vào trong góc tường.
Thiển Thiển không phòng ngự nên bị bất ngờ, bị cậu ngăn lại, khuôn mặt bị che lại, mang đến cho cô cảm giác áp bức khó hiểu, sự hoảng sợ lập tức chặn đứng câu chuyện của cô.
Trời thì mưa như thác đổ nhưng nhiệt độ trong phòng thì tương đối nóng, mái tóc ngắn ướt sũng của Lục Diệp cũng đã muốn khô được một nửa, chợt có vài sợi tóc rơi xuống, che khuất hai tròng mắt đen nhánh của cậu, nhưng lại không ngăn được ánh mắt tràn đầy tính xâm chiếm của cậu.
Thiển Thiển bị cậu nhìn đến cả người không được tự nhiên, muốn tránh, lại tránh không thoát. Tầm mắt của cậu rơi vào nơi đó trên khuôn mặt, nơi đó giống như là ngọn nguồn của ngọn lửa, rất nhanh, vệt đỏ lại xuất hiện trên đôi gò má trắng nõn. Cô xấu hổ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt tối tăm kia của Lục Diệp, giống như là bị hút vào hang động tối tăm.
Thiển Thiển nhìn Lục Diệp, rõ ràng ánh mắt mờ mịt vô tội, có thể nhìn Lục Diệp như vậy, lại có tính hấp dẫn đặc biệt.
Giống như là đầu óc đã bị mê hoặc, Lục Diệp liền đi trước một bước, chậm rãi cúi đầu, hơi thở của hai người càng ngày càng gần nhau.
Thiển Thiển không rõ cho nên chớp mắt vài cái, lông mi cong dày của cô theo động tác này mà rung động, dường như cô cũng biết Lục Diệp muốn làm cái gì, lại không dám xác định, ôm tâm trạng thấp thỏm không yên mà chờ đợi.
Đang ở khoảng cách ngay cả hơi thở của hai người sắp hòa vào
nhau rồi, Thiển Thiển bỗng cảm giác được trước ngực hơi lạnh, đầu óc bị quấy nhiễu đến nhão bống dưng tỉnh táo lại trong nháy mắt, ước chừng khoảng nửa giây, cô bỗng trừng lớn hai mắt, nói: "Lớp trưởng à cậu......lại làm ướt quần áo mình vừa thay rồi này."
Chỉ còn lại khoảng cách chừng hai lóng tay là có thể hoàn thành mục đích thì lại nghe Thiển Thiển nói, ngây ngẩn cả người, thật lâu sau mới kịp phản ứng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết mình nên khóc hay nên cười, tóm lại là tâm trạng vui vẻ cờ bay phấp phới đã hoàn toàn bị câu nói khó hiểu này làm cho vỡ vụn rồi, cậu tự tay véo một cái không nặng không nhẹ lên gò má mũm mỉm của Thiển Thiển một cái, cười cười lui ra khỏi người cô.
Cảm giác cũng giống y như trong tưởng tượng vậy, không uổn công cậu sớm đã có khát vọng có thể sờ được hai cái này nha. Lục Diệp thầm nghĩ.
Chưa phát hiện mình đã bị chiếm chút tiện nghi, Thiển Thiển cúi đầu, suýt chút nữa thì bị chiếm tiện nghi lớn rồi, lại nhìn ít giọt nước còn đọng lại ngay ngực, lặp lại lời nói lúc nãy: "Lớp trưởng, cậu xem quần áo của cậu đều ướt như vậy kìa, nhanh đi tắm thay bộ quần áo khác đi!"
Lục Diệp: "................."
Cậu đau lòng sờ sờ lỗ tai của mình mới chỉ 10 phút mà đã đóng kén thật dày, tại sao trước kia không phát hiện cái cô bé này lại nói nhiều như vậy chứ?
***
Thật vất vả mới dụ được Thiển Thiển uống hết canh gừng vào bụng, lại dặn dò cô nhất định phải uống hết thuốc cảm, mới theo lời nhắc của Thiển Thiển cầm quần áo đi vào toilet.
Thiển Thiển uống một bụng đầy nước, cảm thấy ăn không tiêu, định đứng trước sô pha chơi đùa cùng 4 con mèo nhỏ.
Nam sinh đều tắm rửa rất nhanh, qua khoảng năm ba phút, Lục Diệp vừa lau tóc còn nhỏ nước vừa từ phòng tắm đi ra, đúng lúc bắt gặp Thiển Thiển đang cố sức xé hộp sữa.
Lục Diệp vừa lau tóc vừa bước lại hỏi: "Làm sao vậy? Muốn uống sữa mà không cần dùng ống hút sao?"
"Không phải.", động tác trên tay của Thiển Thiển vẫn không ngừng, trả lời: "Muốn dùng để cho mèo uống. Lớp trưởng, nhà cậu có cái gì để đổ sữa vào cho mèo con uống không? A.....Cái túi này quả là khó mở nha, xé cũng không được, cắn cũng không ra."
Vốn dĩ là lúc Thiển Thiển chơi đùa với mấy chú mèo này, thấy chúng nó đều ôm đầu ngón chân mình cắn cắn, nghĩ là chúng nó đói bụng muốn ăn gì đó, nhớ rằng hôm nay mình có mua hai hộp sữa tươi, liền đứng dậy lấy ra từ trong túi đồ ăn vặt, chuẩn bị xé rót ra chén nhỏ.....Đút cho chúng nó uống, lại không nghĩ rằng hộp sữa được đóng gói chắc như vậy, lấy tay xé, lấy răng cắng cũng không mở được.
Lục Diệp buông khăn mặt ra đi đến, vừa nhận lấy hộp sữa từ trong tay của Thiển Thiển, vừa nói: "Tốt nhất là không nên để mấy chú mèo này uống sữa đâu."
Thiển Thiển lần đầu tiên nghe được điều này, không khỏi tò mò hỏi: "Vì sao vậy?"
Sữa có chứa hàm lượng đường, mà trong cơ thể của mấy mèo con này lại chứa ít men tiêu hóa đường sữa, cho nên nếu để mèo con uống sữa tươi, sẽ bị tiêu chảy. Còn có mèo con dị ứng với lòng trắng trứng trong sữa tươi, cũng sẽ bị tiêu chảy, cho nên tốt nhất là không nên để mèo con uống sữa tươi." Lục Diệp nói xong, giống như không chú ý mà đưa hộp sữa đến bên miệng, há miệng cắn ở nơi Thiển Thiển vừa cắn nhưng không được, dùng sức cắn vài cái, cắn được tạo ra một lỗ hổng ở nơi mà vừa rồi Thiển Thiển cho là không thể cắn được, rồi đưa hộp sữa cho Thiển Thiển nói: "Này, mèo con không thể uống, thì cậu uống đi."
Cả người Thiển Thiển giống như bị sét đánh sợ ngây người, cánh tay đang vươn ra trong không trung của cô cứng ngắc, đôi môi màu hồng nhạt mở ra, bộ dạng "tráng sĩ mà nghe lời ta", hai mắt ngày thường trong suốt linh động mà giờ phút này lại ngưng trệ.
................Gay go rồi, gay go rồi, gay go rồi, chẳng lẽ vừa rồi cô nói không rõ ràng hay sao, không lẽ lúc nãy lớp trưởng không có nghe rõ là hộp sữa này cô vừa mới cắn qua sao?
Động tác của lớp trưởng này cũng nhanh nhẹn quá đi chứ, cô còn chưa nói hết câu, bên kia cậu đã căn rồi........
Sau một lúc lâu, Thiển Thiển mới cứng nhắc mà nhận lại hộp sữa, cô cầm hộp sữa trong tay, giống như là đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, uống cũng không được mà ném cũng không xong, một lát sau, cô mới chậm rãi buông tay, giả vờ rất tự nhiên mà đặt hộp sữa ra sau lưng.
Lục Diệp đã phát hiện ra động tác nhỏ của cô, cũng không vạch trần, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên.