Vương Nhạc có chỗ không rõ: “Nếu Lý Giang biết người chết là Lý Thân, vì sao lại lừa gạt cảnh sát, còn lén lút chạy tới hiện trường đốt vàng mã?”
Mặc Lâm: “Ông ta có liên hệ với vụ án, chắc chắn là ông ta biết điều gì đó.”
Lý Mông chủ động xin đi: “Đội trưởng, muốn tôi đi gọi Lý Giang đến đây không?”
“Không vội.” Tiêu Trạch nhìn chằm chằm gương mặt trên màn hình: “Trước cứ âm thầm quan sát ông ta một thời gian...!Xem xem ông ta thường ngày tiếp xúc với những người nào.”
*
Cố Nguyên đi trên hành lang về văn phòng mình, hiện tại cậu không có chuyện gì để làm, cách giờ làm buổi chiều còn chút thời gian, vừa lúc có thể đánh một giấc ngắn trên sô pha.
Tối hai hôm nay cậu ngủ không yên, tên khốn Mặc Lâm cứ nhăm nhe chui vào giấc mơ của cậu, sau khi bị cảnh trong mộng doạ tỉnh Cố Nguyên rất khó ngủ trở lại, cậu cảm thấy mình sắp bị suy nhược thần kinh đến nơi rồi.
Chờ Ôn Tử Hàm trở về phải lập tức giải quyết chuyện này, nhanh chóng kết thúc loại trạng thái bất thường này.
“Chờ một chút...”
Từ phía sau truyền đến thanh âm tràn ngập từ tính của Mặc Lâm, Cố Nguyên sau khi nghe thấy, thân thể hơi dừng lại, bắt đầu xuất hiện phản xạ có điều kiện.
Người này, sao lại có thể làm được như vậy?
“Hai ngày nay, em...!đang trốn tránh anh sao?”
Giọng nói hơi mang ý cười của Mặc Lâm từ xa truyền tới, dù người còn chưa đi đến trước mặt Cố Nguyên, cậu đã cảm nhận được một cổ hơi thở cường đại đến từ đối phương, trong lòng cậu lộp bộp một chút, theo bản năng muốn lảng tránh, nhưng chân phải mới vừa bước được nửa bước, cổ tay đã bị đối phương kéo trở về.
Cơ thể Cố Nguyên bị bắt đối diện với Mặc Lâm, nhưng trên mặt cậu viết rõ ràng 3 chữ "không kiên nhẫn": “Có việc?”
Cậu hơi dùng sức, cổ tay thoát ra khỏi lòng bàn tay Mặc Lâm.
Mặc Lâm bỗng nhiên có loại cảm giác mình đang dỗ dành một chú mèo con giận dỗi không nhận chủ nhân: “Pháp y Cố đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách, nụ hôn tối hôm trước...!Em đã quên rồi sao?”
Cố Nguyên tâm nói: Tên này thật sự là cái hay không nói, toàn nói cái dở...
“Chuyện tối hôm đó anh nên quên đi là hơn.”
Cố Nguyên nói xong, kéo cửa văn phòng đi vào trong: “Đừng quên buổi hẹn trưa thứ bảy.”
Cậu không dám nhìn vào đôi mắt của Mặc Lâm, tầm mắt cố định trên mặt đất.
Cậu đang định đóng cửa, một đốt ngón tay bỗng nhiên vói vào chặn cửa lại, mạnh bạo bắt lấy khung cửa bên cạnh khiến cho Cố Nguyên nhảy dựng.
Mặc Lâm rũ mắt, một bên tóc mái hơi dài rơi xuống che khuất nửa bên mắt, cùng bộ dáng tươi cười hoà nhã bình thường không quá giống nhau, ngón tay anh nhẹ nhàng kéo then cửa, theo âm thanh “răng rắc” vang lên, cửa bị khóa trái từ bên trong.
Cố Nguyên nhíu mày, tâm nói: Anh ta lại muốn làm gì vậy?
“Pháp y Cố thật đúng là biết cách làm tổn thương người, loại chuyện như vậy sao có thể nói quên là quên...”
Đôi chân dài bước về trước hai bước, ép sát Cố Nguyên, Cố Nguyên nhanh chóng lui về phía sau như trốn ôn thần, nhưng cậu càng lùi về sau thì Mặc Lâm càng ép sát, cứ như vậy cậu bị anh dồn tới góc tường.
“Tôi cảm thấy chúng ta cần phải gia tăng ấn tượng cho nhau một chút...!Tôi sao lại là loại người em nói quên là có thể quên!”
Mặc Lâm nâng cằm Cố Nguyên lên, cúi đầu nhìn gương mặt thanh tú của cậu: “Không dám nhìn tôi, là do đã làm chuyện trái với lương tâm sao?”
Cố Nguyên cảm giác mình đang cực kì bị động, mỗi lần bị Mặc Lâm dồn đến góc tường cậu đều sẽ luống cuống chân tay, Mặc Lâm càng chèn ép, tim cậu lại đập càng nhanh.
Loại cảm giác này giống như thân thể bị người khác điều khiển trong tay......
“Em sợ đối mặt với tôi...!Hay là sợ phải đối mặt với nội tâm của chính em?”
Ngón tay chậm rãi vuốt dọc theo xương cằm duyên dáng đến lỗ tai Cố Nguyên, nơi đó đã đỏ như một cánh hồng phô ra chỉ chờ anh hung hăng cắn lên một ngụm.
“Vẫn không nói lời nào...!Xem ra miệng đối với em cũng không có tác dụng gì...”
Hơi thở của Mặc Lâm ngày càng gần, khóe miệng cong lên một độ cung cực kì khoa trương, nụ cười này rất kì quái, nhưng là Cố Nguyên không có cách nào đọc được cảm xúc bao hàm trong đó.
Cậu nhớ rõ lần đầu tiên cậu nhìn thấy nụ cười này là lúc Mặc Lâm trò chuyện cùng hung thủ của vụ án giết người liên hoàn Tôn Độ.
Giờ phút này, Mặc Lâm giống như một con mãnh thú bị trói buộc đã lâu nay được sổ lồng, phát tiết tất cả áp lực đã đè nén từ rất lâu trong lòng mình.
Nụ hôn thô bạo nháy mắt ép lên môi Cố Nguyên, cậu kháng cự theo bản năng, nhưng người trước mặt lại không mảy may lấy động, sức lực của anh so với Cố Nguyên tưởng tượng lớn hơn nhiều, ngày thường biểu lộ không tới một phần mười hiện tại!
Hô hấp của hai người đều bắt đầu dồn dập, trong xoang mũi tràn ngập hương thơm nhàn nhạt, nụ hôn của Mặc Lâm cũng từ xoa chạm nhẹ nhàng chậm rãi biến thành liếm láp cuồng nhiệt......
Cố Nguyên cuối cùng đành bất lực từ bỏ chống cự, đôi tay chậm rãi buông xuống......
Tay Mặc Lâm cũng không chút nhàn rỗi duỗi vào trong áo khoác Cố Nguyên, nâng eo cậu lên, bàn tay hơi hơi dùng sức kéo Cố Nguyên vào trong ngực mình, hai cơ thể dính sát vào nhau.
Cố Nguyên theo bản năng ngửa đầu ra sau, lại bị Mặc Lâm dùng tay còn lại nâng gáy lên, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của cậu, đầu ngón tay còn mang theo độ ấm ái muội.
Thân thể căng chặt của Cố Nguyên cũng chậm rãi thả lỏng......
Hoá ra hôn môi một người có thể tuyệt vời như vậy......
Một suy nghĩ bỗng nhiên từ đâu nhảy ra trong đầu Cố Nguyên.
Cậu sao lại có thể có cái suy nghĩ đáng xấu hổ như vậy!
Một suy nghĩ khác lập tức xông tới ngăn cản Cố Nguyên tiếp tục sa vào.
Cố Nguyên bỗng nhiên mở to mắt, cậu phát hiện Mặc Lâm thế nhưng vẫn luôn...!Nhìn cậu!!!
Mí mắt Mặc Lâm hơi rũ xuống, lông mi dài rõ ràng, đôi mắt đong đầy dịu dàng, tình ý tràn ngập gần như muốn thoát ra ngoài.
Mặc Lâm phát hiện vẻ mặt kinh ngạc của đối phương đang nhìn mình, khóe mắt anh hơi hơi giơ lên, nhưng miệng vẫn không ngừng lại.
Ánh mắt kia giống như đang nói: Biểu tình này rất tốt, anh rất vừa lòng!
Anh rốt cuộc chậm rãi buông môi Cố Nguyên ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi mình giống như chưa đã thèm: “Nhớ kỹ loại cảm giác này...!Bất kể em phản kháng như thế nào cũng vô dụng...!Bởi vì anh chính là chìa khóa mở ra cơ thể của em...”
Hơi thở Cố Nguyên còn chưa bình phục, đầu cậu có hơi choáng váng, mỗi lần Mặc