“A, tự giới thiệu một chút, kẻ hèn Ôn Tử Hàm, bạn thân từ nhỏ của Cố Nguyên......”
“Bạn trai.” Cố Nguyên sửa lại: “Đây là bạn trai tôi.”
Cố Nguyên nhớ rõ chiêu này là do Mặc Lâm dạy cậu.
“Sau này nếu có người tiếp cận cậu, cậu cứ nói mình đã có bạn trai rồi......”
Lúc ấy cậu cảm thấy biện pháp này không tồi, hôm nay rốt cuộc phát huy công dụng.
(Masrhia: Tự bê đá đập chân rồi anh ơi ????)
Ôn Tử Hàm sửng sốt hai giây, ngay sau đó dùng một nụ cười xán lạn che giấu xấu hổ, thuận tay khoác lên vai Cố Nguyên: “Đúng vậy, bạn trai, quan hệ giữa chúng tôi chính là như vậy...”
Mặc Lâm nghi hoặc nhìn hai người, đốt ngón tay nâng túi xách bỗng nhiên siết chặt: “À, phải không....”
“Đúng vậy, không sai...!Cố Nguyên nhà chúng tôi thường ngày không giỏi ăn nói lắm, mấy chuyện riêng tư này cậu ấy sẽ không nói với người ngoài, hôm nay tôi bất ngờ tới đây có hơi đường đột...!Mà này, anh ở đây làm gì vậy, tan tầm rồi không về nhà sao?”
Mặc Lâm vẫn luôn rũ mắt nhìn Cố Nguyên, đặc biệt là cánh tay nhìn sao cũng thấy ngứa mắt đang đặt trên vai cậu, nhìn chăm chú đến nỗi Ôn Tử Hàm nói gì anh hoàn toàn không nghe được vào tai.
Cố Nguyên luôn không thích người khác chạm vào em ấy, nhưng tên này trực tiếp khoác tay lên vai ẻm!
Em ấy còn không bài xích hắn.
Trên mặt Cố Nguyên không có biểu tình gì, một tia đỏ ửng duy nhất cũng rút đi, khôi phục lại thái độ tối tăm bình thường.
Đèn cảm ứng trên hành lang đột nhiên tắt ngúm, hình bóng Cố Nguyên hoàn toàn chìm vào màn đêm tối tăm, mà người đứng đối diện cậu vẫn không nhúc nhích nhìn cậu chằm chằm, cậu rất nhanh quen thuộc với bóng tối, cậu gần như có thể nhìn thấy rõ ràng bả vai Mặc Lâm trong bóng đêm hơi hơi trầm xuống.
Sau đó Mặc Lâm nâng tay lên búng tay một cái, khi ánh đèn lại lần nữa sáng lên, thứ Cố Nguyên nhìn thấy chính là gương mặt tươi cười của Mặc Lâm.
“Tôi là Mặc Lâm, vậy mà chưa từng nghe Cố Nguyên nhắc tới anh.” Mặc Lâm nở một nụ cười thật tiêu chuẩn, tất cả cảm xúc đều bị anh giấu đi.
Ôn Tử Hàm rút cánh tay đang đặt trên vai Cố Nguyên về, sau đó trở tay nắm lấy cổ tay cậu: “Cố Nguyên khá kín tiếng, không thích chủ động nhắc tới tôi với người khác...”
Ôn Tử Hàm bỗng nhiên cúi đầu, nhìn Cố Nguyên sắc mặt đã bắt đầu xanh mét bị kẹp ở cánh tay y: “Bảo bối, lâu như vậy không gặp, nhất định rất nhớ tui phải không?”
Nói xong, y nhếch miệng, hất cằm với Mặc Lâm, không quá thân thiện nói: “Người anh em muốn vào nhà ngồi chút không?”
Mặc Lâm lắc lắc túi xách trong tay, nói với Cố Nguyên đang sầm mặt: “Muốn thử tay cầm em đã chọn không, nếu như có vấn đề gì còn có thể đi đổi cái khác.”
Ôn Tử Hàm nhíu một chút mày: “Cậu ấy chọn cho anh?”
Khóe miệng Mặc Lâm câu lên: “Cố Nguyên đối với những thiết bị này rất có hiểu biết, cho nên chúng tôi vừa rồi cùng đi trung tâm thương mại mua về.”
Ôn Tử Hàm buông cánh tay Cố Nguyên, mày nhíu chặt lại: “Hai người còn cùng đi trung tâm thương mại?” Y hồ nghi nhìn thoáng qua Cố Nguyên.
Mấy chỗ đông đúc như trung tâm thương mại, Cố Nguyên có thể đi sao?
Y chưa bao giờ mang Cố Nguyên đến những nơi có nhiều người, trước kia Cố Nguyên cần cái gì đều là y đi mua giúp.
Cố Nguyên cúi đầu mở khoá vân tay: “Đem máy chơi game lại đây, tôi thử một chút.”
Ôn Tử Hàn kinh ngạc, Cố Nguyên không chỉ giúp người này mua đồ, còn muốn giúp người ta thử xem có dùng được không?!
Chẳng lẽ mình còn đang ngủ trên máy bay, tất cả mọi thứ đều chỉ là mơ?
- Wattpad Masrhia-
Ôn Tử Hàm xem nhà Cố Nguyên như nhà mình, y kéo vali để lên ban công phòng khách, lưng dựa vào cửa sổ, tỉ mỉ đánh giá Cố Nguyên đang ngồi xổm tìm đồ vật trong kệ tủ TV, phát hiện mặt mày đối phương vẫn còn sưng sỉa, có lẽ vừa rồi y khoác cánh tay lên người cậu ta nên cậu ta còn bực.
Người tên Mặc Lâm kia bảo là trở về chuẩn bị máy chơi game, không ngờ là lại ở ngay cách vách, hèn gì hai người hẹn nhau cùng ăn bữa sáng......
Là đồng nghiệp, làm chung, về chung, ăn chung...!Không biết có ngủ chung không...
Y tháo mũ ngư dân màu đen xuống, ném lên sô pha, ba phần hóng hớt bảy phần như ba phần hỏi: “Long Nhãn...!Ông với tên đó có quan hệ gì vậy?”
Cố Nguyên ngồi xổm trước TV sửa sang ổ cắm điện: “Anh ta thích tôi.” Cố Nguyên mặt không đổi sắc nói.
“À....” Chờ Ôn Tử Hàm phản ứng lại được, lại phát ra một tiếng: “Hả?!”
“Tôi không có ý định đó, mượn ông chắn một chút.”
Cố Nguyên chuẩn bị xong ổ cắm liền đứng dậy vào phòng tắm rửa tay, tiếng nước xôn xao làm Ôn Tử Hàm dần dần tỉnh táo lại: “Mãnh liệt như vậy sao? Tới mức phải cần tui ra ngựa luôn à?”
“Phải.” Cố Nguyên vừa dùng khăn giấy lau tay vừa nói: “Lần này là vấn đề của tôi.”
“Vấn đề của ông?”
Đang nói dỡ, Mặc Lâm đúng lúc mang máy chơi game mới từ cách vách qua, anh lấy dép lê trong nhà chuyên dụng của mình từ tủ giày ra, thay cực kỳ thong thả, dép lê màu đen thoạt nhìn rất thoải mái, ít nhất so với dép lê dùng một lần trên chân Ôn Tử Hàm thoải mái hơn nhiều.
Mang xong dép lê, anh giương mắt nhìn thoáng qua Ôn Tử Hàm đang đứng dựa vào ban công.
Tầm mắt hai người giao lưu trong khoảnh khắc, ý cười trên mặt Ôn Tử Hàm đã hoàn toàn biến mất, thậm chí còn bĩu môi ủy khuất: “Long Nhãn, sao ông không chuẩn bị dép lê cho tui?”
Cố Nguyên ngồi xổm trên mặt đất cắm dây nối, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua Ôn Tử Hàm: “Chân cậu đang mang không khí à?”
Ôn Tử Hàm trừng mắt: “Vì sao anh ta có dép lê chuyên dụng, tui lại không có?”
Cố Nguyên đặt đầu sợi trên tay xuống đất: “Anh ta tự mua, cậu cũng có thể tự đi mua.”
Ôn Tử Hàm nháy mắt thấy thoải mái hơn nhiều, xoay người trụ tay lên thành ban công, ưỡng người về sau: “Ai nha, tui nói mà, Long Nhãn sao có thể quên tui được chứ!”
Nói xong y dùng dư quang liếc Mặc Lâm ngồi ở trên sô pha, tên đàn ông phong lưu này EQ cực cao, bất động thanh sắc tuyên bố chủ quyền với y, cũng may là y thông minh, bằng không khả năng sẽ bị phát súng vô hình của tên này bắn trọng thương.
“Tui hỏi cái nha, anh ở cục cảnh sát làm chức vụ gì vậy?”
Ôn Tử Hàm quyết định trước tiên phải thăm dò rõ ràng thân phận đối phương, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
“Cố vấn.” Mặc Lâm cười nói.
Ôn Tử Hàm gật gật đầu, khó trách EQ lại cao như vậy, thì ra là làm công việc này.
Nhưng nhìn cách ăn mặc của người này, hẳn là một phú nhị đại,