Bà Vương ngồi lên ghế theo đúng kiểu của một người quý tộc. Hải Yến từ trong bếp mang ra một chén hồng trà.
- Cháu mời bác dùng trà ạ.
Bà khẽ gật đầu, tỏ ý hài lòng. Đến cả cách đưa trà lên miệng cũng theo kiểu lịch sự, nhã nhặn thật là khác với nó. Nó đứng im như thóc, ngây cả người ra. Hải Yến nhìn nó, một ánh mắt đủ tâm trạng đan xen. Thật sự cô cũng không muốn tranh giành với nó, nhưng biết sao được, cô cũng thích hắn mà.
- Mọi người cũng biết ta đến đây đâu chỉ để uống trà.- Bà Vương chợt lên tiếng.
Nó khựng lại. Chẳng lẽ bà định...
- Một trong hai cháu sẽ là con dâu ta. Nhưng con dâu nhà họ Vương phải đủ công, dung, ngôn, hạnh. Ta sẽ đưa ra một số thử thách. Nhưng ta e cô gái kia không làm được. - Bà Vương nhìn nó.
Mặc dù nó vẫn mặc định là mình không thích tên Khang kia nhưng sao nó chẳng nói được, nó không thể nói ra kiểu kiểu như: "Cháu không thích Khang! Cháu không làm!" giống như lúc nó tập dượt trên phòng để chuẩn bị gặp mẹ Khang và nói cho bà nhưng điều nó coi-là-thật. Cứ như có một cái gì đó đang giữ nó để nó không nói ra và rồi bất chợt nó đáp lại:
- Cháu sẽ cố gắng hết sức!
Nó đưa tay lên miệng,nó không hiểu vì sao nó lại nói điều đó nữa.
Cả hắn cũng khá ngạc nhiên về lời nó nói, trong lòng hắn hơi lâng lâng, vui vui.
Hải Yến lại nhìn nó và cười nhưng...không phải nụ cười vừa rồi cũng không phải nụ cười mà nó từng thấy trên lớp sao...nó thấy nụ cười ấy...đểu quá, hao hao nụ cười của con nhỏ Kiều Trang vậy.
"Không, không! Hải Yến không phải người như thế đâu!"- Nó lắc đầu.
Đối với một con bé ngốc chỉ biết bày trò quậy phá và mù tịt về tình yêu tình báo như nó thì làm mà hiểu được.
- Con dâu nhà họ Vương phải biết tất cả các lễ nghi.- Nói rồi bà mang ra một đống sách xếp gọn lại đưa cho Hải Yến.
Như hiểu được ý bà, Yến khẽ nâng tập sách đặt trên đầu, bước qua bước lại.
"Gì thế này? Sao mà như đi thi hoa hậu vậy trời?"- nó tròn mắt.
- Bước đầu của lễ nghi là phải đi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng.
Nó bắt đầu thấy phiền phức. Mấy thứ đó sao nó làm được. Nhưng phải cố thôi.
Hải Yến hoàn thành nhanh chóng "phần thi" của mình rồi đưa sách cho nó.
Cố lên! Giờ phút này nó chỉ biết cố động viên bản thân chứ biết sao giờ.
Khang và Long nhìn nó, lo lắng.
Nó khẽ đặt sách lên đầu, bước đi chuệnh choạng. Nó chỉ biết ngước nhìn tập sách để chúng không rơi.
-Á!
Cả đống sách rơi xuống.
-Đến cách đi đứng cũng không biết thì làm sao làm dâu nhà họ Vương.- Bà Vương nhăn mặt lại, gắt lên.
Nó lập tức đứng dậy, đưa tập sách lên đầu. Cố gắng! Nó cố gắng hết sức.
- Chỉ cần đi thôi! Đừng chú ý đến nó quá! - Hắn nói khẽ.
Nó gật đầu, quyết tâm cao độ. Mấy bước đầu hơi khó đi chút nhưng nó nhớ đến lời của hắn. Bước đi, nhìn thẳng, thi thoảng mấy cái sách như muốn rơi xuống, nó cố giữ thăng bằng chúng. Cuối cùng cũng xong. Nó thở dài, mệt mỏi.
Mấy phần lễ nghi tiếp theo còn làm nó mệt hơn. Nào là cách bưng trà, chào hỏi,... Toàn những thứ nó chẳng hiểu gì. Ở đâu ra mà lắm lễ nghi thế không biết. Mệt thật! Nhưng phải cố thôi!
- Con gái phải biết nữ công